1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng mạnh mẽ - Cửu Lộ Phi Hương (50 chương + phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 25: Về nhà


      A thành cách C thành xa nên tôi mất nhiều thời gian để trở về. Hồi mới ra trường làm mỗi tháng tôi còn về nhà lần, sau đó Dương Tử ra nước ngoài, cha mẹ lại lo lắng về việc hôn nhân nên mỗi lần thấy mặt đều hỏi tôi về chuyện này, rồi bà mẹ tính nết thất thường do ảnh hưởng thời kỳ tiền mãn kinh của tôi bất cần biết tôi và Dương Tử chia tay hay chưa cũng kéo tôi coi mắt.

      Ngày qua ngày, công việc vào quỹ đạo mà tôi cũng dại gì về nhà nghe mẹ lải nhải nên thường trốn đến tết t mới mò về nhà.

      Năm nay…

      Tôi tay xách nách mang gõ cửa nhà, mắt mèo cửa bị ai đó che tối thui, giọng mẹ tôi từ trong vọng ra: “Ai vậy? Còn biết đường về nhà à.”

      “Mẹ, con nè.” Tôi thành thành lên tiếng.

      Có tiếng lục đục mở cửa, mẹ tôi khoanh tay đứng trước cửa: “Cả năm ló mặt về đây, mặc kệ hai vợ chồng già này chết sống như thế nào phải ?”

      Tôi trơ mặt nhào đến làm nũng: “Hắc hắc, mẹ, tại con bận nhiều việc mà, mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con nè, nếu con cày cực khổ làm gì ông chủ thưởng con nhiều vậy? Con về ăn tết với mẹ cho vui cửa vui nhà nha.”

      Nét mặt của Trịnh nữ sĩ cũng là mẹ hiền của tôi hơi dịu lại, vỗ vỗ vào tay tôi: “Xem như con có lộc ăn, vào nhà . Đêm nay nhà mình ăn bánh chẻo, ba con nhào bột, ba mẹ cùng gói.”

      “Ngon quá, con về nhà thích nhất là ăn bánh chẻo của mẹ.”

      “Tịch Tịch, về rồi hả con??” Ba tôi cười hì hì, từ phòng bếp ra, miệng vẫn nhai nhóp nhép.

      Mẹ già vừa thấy liền phát hỏa: “Hà Đại Đông, con còn chưa về mà cũng chờ nổi’ sao?”

      Ba tôi tiếp tục cười: “ phải về sao, lúc nghe tiếng em mở cửa mới ăn miếng đầu tiên thôi.”

      “Để tôi coi ăn gì ?”

      “Vỏ bánh .”

      dám gạt tôi? Mỡ chảy đầy miệng kìa! Hà Tịch, con về rồi ráng khuyên ba con, bị cao huyết áp còn thích ăn nhiều thịt! Hà Đại Đông! còn ăn nữa hả, nhìn cái bụng kìa, giống như bà bầu mấy tháng vậy.”

      “Nhìn rất phúc hậu phải .”

      Tôi nghe bọn họ cãi nhau rồi rửa tay bước vào bếp bưng nồi bánh chẻo ra, lúc tôi bày biện ra bàn xong xuôi mẹ tôi vẫn chọt chọt bụng ba tôi mà cằn nhằn, còn ba vừa nuốt bánh vừa cười ha hả.

      “Mẹ, ăn cơm, ăn cơm, đói bụng rồi.”

      Bữa cơm thứ nhất sau khi về nhà trôi qua trong khí vô cùng náo nhiệt. Hôm sau tôi hộ tống hai vị sắm tết đến chiều đến nhà ông nội dùng bữa cơm tất niên.

      Nhà ông nội của tôi ở tại khu tập thể, diện tích lớn lắm, mà gia đình mấy đời đều sinh con trai nên hàng năm các gia đình đều tề tựu về đây nên càng đông đúc. Gia đình tôi có truyền thống đón giao thừa ở nhà ông nội, ông cụ lại sợ vắng vẻ nên cứ mỗi tối giao thừa ở đây rất đông vui và ầm ĩ.

      Bên ngoài đốt pháo, nhóc trai họ lớn của tôi năm nay ba tuổi, bước vào giai đoạn khủng hoảng tuổi lên ba, vì tranh xem ai đốt pháo nổ to hơn mà la hét ầm ỹ, gào rống chói tay, nhà họ ai có thể trấn áp được mà đứa càng la càng hăng. Tôi chịu nổi, nhét hai cái kẹo que vào miệng nó rồi hăm dọa nếu nó tiếp tục la lối tôi nhét luôn hai cục đường vào mũi cho nó biết tay. Tiếng thét ngưng bặt, nhóc con có vẻ khiếp sợ khi nhìn bộ mặt hung ác của tôi.

      Mọi người đều đồng tình với hành động của tôi sau đó hùa theo cùng uy hiếp đứa cho nó gây náo loạn nữa.

      “Vẫn là Tịch Tịch có cách trị mấy đứa này.” Chị dâu tôi cười nó “Thằng quỷ này ở nhà ai trị được, hôm nay gặp phải khắc tinh rồi.”

      Tôi cười gượng, quệt mồ hôi.

      Chị dâu cười phe phé rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Tịch Tịch, năm nay em hai lăm chưa?”

      “Ách… Ha ha, năm trước hai mươi lăm rồi.”

      “Này, cũng hai mươi lăm, có bạn trai chưa sao chị nghe gì hết vậy?”

      Đến rồi, đến rồi! Tôi thở dài trong dạ, rốt cuộc cũng tránh được kiếp này…

      “Ha ha.” Tôi nặn ra nụ cười tươi ” Cũng còn sớm mà, em bận rộn công việc nên có thời gian quen bạn.”

      “Làm việc làm việc nhưng thể trì hoãn chung thân đại được.” Chị dâu , “Tuy là ở tuổi em kết hôn hơi sớm nhưng tốt xấu gì cũng phải có bạn trai, hai người tiếp xúc lâu ngày rồi sau này về ở cùng nhà thôi.”

      “Ha ha, vội, vội.” Tôi lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ lườm mình.

      Trước khi ăn bữa cơm tất niên này, tâm trạng tôi thấp thỏm yên, chỉ sợ lâu lâu lại có người họ hàng rảnh chuyện nào đó nhảy ra câu “Chà, Tịch Tịch, /dì/chú/bác có biết người cũng được lắm, định giới thiệu cho con quen biết.” Nhưng sau khi ngồi vào bàn tôi mới nhận ra, tiêu điểm của buổi tiệc tất niên năm nay là người khác.

      Đó là chị họ, con ruột của tôi, chị ấy lớn hơn tôi nửa tuổi, lúc cũng có chơi chung, tình cảm coi như thân thiết nhưng khi lớn lên, hai nhà đều chuyển việc liên lạc dần trở nên thưa thớt, thêm vào đó sau khi tôi ra trường, làm việc ở thành phố khác việc liên lạc với nhau càng hiếm hoi..

      Nguyên nhân chị ấy trở thành tiêu điểm là vì chị vừa thông báo kết hôn với bạn trai sau hai năm tìm hiểu, lễ cưới được tổ chức vào tháng ba năm sau. Nghe tin này tôi buồn vui lẫn lộn, thậm chí kích động sém chút thở nổi, vui là vì tết này mọi người quên tồn tại của tôi còn buồn vì trong Hà gia còn độc nhất mình tôi là chưa ai đến rước….

      Tôi nắm chặt chiếc đũa, vùi đầu gắp thịt ăn, để ý ánh mắt mang lực sát thương cực lớn của mẹ mình, cần đoán cũng biết, hôm nay lại phải về nghe trận cằn nhằn rồi.

      Áp lực gia đình đối với phụ nữ Trung Quốc lớn, cần thân bằng quyến thuộc đến “Ân cần thăm hỏi”, chỉ với ánh mắt cực kỳ ai oán của mẹ tôi cũng làm tôi đứng ngồi yên rồi.

      Về đến nhà, mẹ tôi lời nào, chỉ chằm chằm nhìn tôi rồi thở dài quay . Lòng tôi càng hoảng, tự giải thích: “ phải con chịu tìm mà là tìm ra! Chuyện này vẫn tùy thuộc vào duyên phận thôi, có phải , ba?” Tôi nhìn ba cầu cứu, ông cười ha ha đáp, “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này thể gấp được.” vừa vừa kéo mẹ tôi:

      “Em cũng đừng gây áp lực cho con nữa, lỡ nó tìm đại người rồi lấy cả đời phải chịu khổ”

      “Ai kêu nó lấy chồng đại đâu?” Mẹ hết giận, quay đầu nhìn tôi đáng thương rồi lại thê lương thở dài , “Đàn ông bây giờ bị nắng chiếu mù mắt hay sao mà thấy con tốt đẹp của tôi chứ?”

      Lần đầu nghe mẹ khen thú là tôi có chút thụ sủng nhược kinh. Bà cũng gì thêm, rửa mặt rồi vào phòng bật ti vi lên xem. Tôi gãi gãi đầu, rồi cũng về phòng mình.

      Mẹ già thương cảm so với mẹ già cằn nhằn càng làm tôi phiền não, nghĩ đến bà khổ cực sinh mình ra rồi nuôi lớn đến từng này, bà cứ nghĩ con bà là cổ phiếu blue chip, ai dè đưa lên sàn mới cay đắng phát ra hình như chỉ có mình bà nghĩ như vậy. là đả kích lớn mà!

      Tôi cầm di động tay, dò tìm trong danh bạ và ngừng ở tên “cầm thú”, tôi do dự lâu nhưng rồi cũng vẫn có can đảm ấn phím gọi nhưng trong đầu bất giác lại nhớ đến Tần Mạch, giờ ở đâu? Cùng gia đình đón năm mới? biết bọn họ đón năm mới như thế nào? Lúc bị người khác hỏi việc riêng có nhớ đến tôi

      Rất lâu sau tôi mới biết, năm này tôi còn do dự biết có nên hẹn hò với Tần Mạch hay người nào đó tuyên bố với gia đình chuyện sắp kết hôn, hơn nữa còn dùng việc này từ chối thành công vô số mối làm mai, xem mặt, trải qua cái tết vô cùng thoải mái…

      Đương nhiên, khi tôi biết chuyện tôi cũng nổi bão phen nhưng bây giờ tôi sầu trăm mối. Về lý trí, tôi biết mình phải dứt khoát với Tần Mạch. Tình tình tôi và khác biệt rất nhiều, hoàn cảnh sống khác nhau thậm chí số quan điểm sống cũng trái ngược. Hơn nữa, đúng như Dương Tử , tôi và đều là người kiêu ngạo, khi xảy ra chuyện đều kiên quyết đối đầu nhau, mà hai người nhau lại sợ nhất là ai nấy cũng cứng đầu. Nếu cùng với ấy, khi tình của tôi suy giảm mà kiên nhẫn của cũng dần cạn kiệt mối quan hệ của chúng tôi cũng tong. Tôi nên đồng ý .

      Bỏ lý trí tình cảm trong tôi cùng áp lực từ gia đình trở thành dục hoặc rất lớn để tôi đồng ý, chẳng lẽ mi thấy Tần Mạch có cảm tình với mi sao? Chỉ là với tính cách của đến giờ vẫn chưa nhận ra mình động lòng với người khác. Mi nhìn thử đám đàn ông xung quanh mi có ai sánh được với Tần Mạch? Có ai nguyện ý chỉ cần mi gật đầu liền trở thành người đàn ông bên cạnh mi? Mi nên đồng ý bởi vì mi thích ấy, nếu ở bên ấy vậy phần tình cảm này của mi biết chôn ở đâu?

      Tôi bỗng nhiên nghĩ đến nếu ấy, kết thúc của rung động mà tôi dành cho cũng coi như chết tức tưởi mà có chỗ chôn.

      Vậy liều phen… Đồng ý

      Ngón tay cứng đờ màn hình điện thoại, bấm… bấm…

      “Đạt kéo đạt kéo.” Bỗng nhiên di động run bần bật, chuông reo inh ỏi làm tôi sợ tới mức cả người cũng run lên, lập tức quăng ngay điện thoại xuống. lúc sau, khi tôi ổn định lại hơi thở, bình tĩnh hơn mới nhặt điện thoại lên xem xét, may mà có hư hao gì nhưng vừa thấy tên người gọi đến, tôi ngây người chớp mắt cái. Tiếng chuông im bặt.

      Cảm giác khó trong lòng bỗng biến thành mất mát, trong bụng vừa thầm ca thán sao người kia kiên trì thêm lát vừa tự trách mình tay chân vụng về!

      “Đạt kéo đạt kéo!”

      Chuông điện thoại lại vang lên, tôi nhanh chóng nhìn tên người gọi rồi nín thở, thấp giọng tiếp điện thoại: “A lô ?”

      “Lúc nãy sao nghe điện thoại?” thanh vẫn lãnh đạm khác mọi ngày, chút hờn giận.

      “Vừa rồi, vừa rồi…” Dĩ nhiên tôi đâu có ngu mà khai vừa rồi tôi suy nghĩ có nên đồng ý đương với , dưới dưới tình thế cấp bách tôi bịa ra lý do mà xong tôi cũng muốn bóp chết mình cho rồi, “Tôi thải đâu, di động để quên trong nhà tắm.”

      “… Cho nên…” Bên kia im lặng chút rồi tôi nghe cười khẽ qua điện thoại, tiếng cười mang theo vài phần trêu chọc: “Cho nên em mới chạy vào nhà tắm lấy điện thoại ra chuyện với sao?”

      Tôi im lặng.

      “Chỉ có em mới tìm ra lý do ngu ngốc như vậy.”

    2. nhun nhun lì

      nhun nhun lì New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      bao giờ có tiếp vậy? hix mình tưởng truyện edit xog rùi nên nhảy hố hix

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Sorry, vì đợt vừa rùi mình có chút chuyện nên chưa post típ đc.
      Đợ này đỡ rùi post típ ngay thui mờ ^.^
      nhun nhun lì thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 26: Tuyệt lộ


      Tôi bĩu môi : “Đúng vậy, tôi ngốc nên mới nhọc lòng ngài gọi điện thoại đến an ủi, có lỗi quá.”

      Người bên kia khách sáo nhận ngay lời xin lỗi đầy móc mỉa này của tôi: “Ừ, tha lỗi cho em đó.”

      Giọng điệu cứ như ban bố cho tôi ơn huệ lớn lắm, tôi nghiến răng tức giận: “ có chuyện gì?”

      Bên kia điện thoại có lẽ bị ngữ khí hung ác của tôi làm ngạc nhiên, tôi nghe hừ khẽ lại nhớ đến dáng vẻ nhíu mày của : “Hà Tịch, em ngốc hay ngốc đây? phải ràng với em sao bây giờ còn hỏi như thế này là sao? Đàn ông đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho em, ngoài theo đuổi em em nghĩ còn có chuyện gì nữa?”

      Trắng trợn! Tôi chấn kinh đờ người ra, đầu tôi trống rỗng, hai má chậm chậm nóng lên, cái bản mặt già nua của tôi trong tiết trời đông giá rét lại nóng bừng bừng.

      , , …” Tôi vất vả kéo hồn vía lại, nghiêm khác phê phán đồng chí Tần Mạch “Tần tiên sinh, thích em, làm ơn đừng những lời dễ gây hiểu lầm nữa…”

      cần em.” thản nhiên nhưng trong lòng tôi nhảy lambada, dừng lại chút rồi khẽ cười , “Mà có lẽ bây giờ em cũng cần .”

      Lời này ý nghĩa ái muội, ngữ khí dâm đãng chắc chắn là ám chỉ việc kia nhưng tôi cũng phủ nhận giờ tôi cần người đàn ông, bạn trai , người có thể cùng đến hôn nhân.

      đè nặng làm tôi á khẩu, lúc sau mới thở dài thừa nhận: “ đúng, em cần.”

      cũng thôi trêu ghẹo tôi nữa, cũng yên lặng cùng tôi lúc rồi hỏi: “Trong nhà bức hôn sao ?”

      Tôi điên lên: “Tần Mạch, mẹ kiếp, đừng có sắc bén như vậy được ?”

      làm ra vẻ thực bất đắc dĩ : “ may, có thể giải quyết khó khăn này cho em.” tiếp ” Muốn bố mẹ đừng lo lắng con trong nhà phải lấy chồng sớm mới là thượng sách.”

      nghĩ tới lại an an ủi tôi, mảnh tâm tình khống chế được trở nên mềm mại, tôi ngồi ở giường, nhìn căn phòng quen thuộc, lại nhớ từ cấp hai đến đại học, gia đình đều quan tâm đến việc đương của tôi, ngờ vừa mới ra ngoài làm vội vã tìm người để gả cho khuất mắt nhưng vấn đề là bộ mấy người tưởng đối tượng sáng giá để tôi trao gửi cuộc đời này dễ dàng tìm được lắm hay sao?

      Trong lòng tôi tự dưng thấy tủi thân kinh khủng, cũng hiểu ma xui quỷ khiến làm sao mà kể hết mọi chuyện vụn vặt hôm nay cho nghe từ việc đứa của họ lớn nghịch ngợm nhưng đáng , đám cưới của chị họ rồi việc mẹ tôi cằn nhằn, tôi cứ huyên thuyên ngừng, còn chỉ im lặng nghe, xong lời cuối cùng, tôi kết thúc bằng tiếng thở dài: “Hôm nay là mệt chết.”

      lại nở nụ cười: “Vậy mà có người đưa tới tận cửa em còn cần?”

      “Em là người có nguyên tắc.”

      ” Ừ, được rồi, nguyên tắc.” mơ mơ hồ hồ, tôi nghe ràng, cũng lười hỏi lại, quyệt miệng chúc ngủ ngon rồi tắt máy.

      ngờ, ngoài dự liệu đêm nay tôi ngủ rất ngon.

      Tôi ngủ thẳng cẳng đến mười giờ sáng mẹ tôi đẩy mạnh cửa bước vào, mắt mũi tôi vẫn tèm nhèm, tiếp tục kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm : “Cho con ngủ thêm miếng nữa… ngủ thêm chút thôi, trời lạnh lắm.”

      “Có người tìm con.” Mẹ già thanh bí mật mang theo mấy phần tưởng áp lực nhưng có áp lực, kích động, “Mau đứng lên, con xem cái nết ngủ của con kìa!”

      Tôi túm chăn, giống như sâu uốn éo vài cái, làm nũng: “Cho ngủ thêm chút thôi mà.”

      “Hà Tịch!” Đềxiben tăng vọt, nghe như mẹ già sắp sửa đánh người rồi.

      “Cho ấy ngủ thêm lát nữa , sao đâu bác.”

      Giọng này…

      Tôi mở bừng mắt, ngồi phắt dậy, đến khi thấy người đứng trước cửa đầu óc choáng váng, vỗ mạnh mấy cái vào đầu mình cho đến khi biết chắc mình nằm mơ mới kinh hãi kêu lên: “! từ đâu nhảy ra vậy?”

      Tần Mạch, muốn đột nhập vào tận sào huyệt của tôi luôn sao?

      Tần Mạch nhíu mày, trong ánh mắt có chút tức giận nhưng e ngại có mặt của mẹ tôi nên biểu lộ gì, ngược lại mẹ tôi lại nổi giận đùng đùng: “Nhảy cái gì mà nhảy? Con xem con giống cái gì! Mau rửa mặt, chải đầu cho mẹ! ”

      Tôi cào đầu: “Mẹ, ta…”

      Mẹ tôi dịu dàng nhìn rồi đến vuốt tóc tôi : “Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng năm mới tết đến Tiểu Tần cũng phải về nhà chuyến thăm hỏi mọi người, làm sao mà theo con được? Gia đình người ta có mỗi đứa con trai, mình là con phải biết lý lẽ chút. Con coi, hôm nay Tiểu Tần cũng đến tìm con rồi phải ?”

      Tôi dại ra: “Cái gì?”

      “Người trẻ tuổi nóng nảy cãi nhau là chuyện bình thường, con cũng đừng bướng bỉnh nữa, Tiểu Tần cứ liên tục nhận lỗi làm mẹ cũng áy náy, con mau rửa mặt rồi chuyện đàng hoàng với nó.”

      Tôi chậm rãi tiêu hóa những lời mẹ già vừa rồi cười lạnh, hổ danh là gian thương, lừa dối mọi người rồi đến nhà tôi lừa luôn sao. Tôi hung hăng nhìn Tần Mạch thấy ngó lơ lên tường, hình như cảm nhận được ánh mắt giết người đao của tôi, thản nhiên nhìn lại, điệu bộ như mọi chuyện liên quan đến mình nhưng tôi lại thấy ràng ý cười đầy mắt ai kia.

      Khi rửa mặt, chải đầu xong xuôi, lấy lý do mua đồ ăn sáng, tôi kéo Tần Mạch ra ngoài. đoạn áng chừng có thể tránh được tầm quan sát từ ban công nhà mình, tôi mới lạnh lùng trừng mắt nhìn trong chốc lát, hỏi: ” Sao biết địa chỉ nhà em?”

      như : “Em có bạn tốt thiệt đó, chỉ muốn tỏ tình với em cái gì ấy cũng khai ra hết.”

      Trình Thần! Cái đồ phản quốc thông đồng với địch!

      Tôi đỡ trán: “Tần tiên sinh, muốn dồn em vào đường cùng sao.”

      : “Nếu người ở cuối đường là , em có gan tiếp cũng ngại.”

      có biết có hậu quả gì ? Mẹ nghĩ là đối tượng kết hôn của em! Chuyện đó và chuyện hai chúng ta sống chung là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!”

      “Chuyện đó cũng thường thôi, mẹ cũng nghĩ y như vậy.”

      Cằm tôi rơi xuống, tôi giương đôi mắt cá chết nhìn chơi?”

      nhíu mày đánh giá tôi, khóe môi hơi trễ nhìn ra hờn giận, im lặng chút rồi trầm giọng “Đến giờ em vẫn nghĩ đùa giỡn sao?”

      “Nếu sao?”

      khoanh tay lại, làm ra vẻ cao cao tại thượng: “Bạn học Hà, Mao Chủ Tịch từng , nếu lấy kết hôn làm mục đích đương đều là bọn lưu manh đểu giả. là quý ông, làm trò lưu manh, đểu giả.”

      Tôi thở dài sâu, lần đầu tiên cảm thấy, tôi hoàn toàn bất lực trước người này…

      “Quên .” Tôi lắc đầu, “ ăn sáng trước, phải no bụng mới có sức đối phó được.” Tôi xoay người định bỗng dưng chựng lại, “Tần Mạch, lái xe tới đây?”

      “Ừ.”

      Từ A thành đến C thành, lái xe ít nhất cũng phải mất hơn bốn tiếng, bây giờ là mười giờ vậy từ bảy giờ sáng xuất phát….

      chưa ăn sáng đúng .” Trong lòng tôi hơi giận dữ, ” tưởng người làm bằng kim cương sao? Cứ bạc đãi nó như vậy mà sợ nó biểu tình? đau bao tử còn biết tự chăm sóc nữa.

      bị tôi mắng, hơi ngẩn người, được lời nào. Tôi kéo ra khỏi khu nhà định tìm chỗ mua cháo, nhưng tết nhất chẳng có quán ăn nào mở cửa, tôi đành phải kéo về nhà.

      đường bị tôi lôi kéo nhưng lại rất im lặng, lúc đầu là tôi túm đôi bàn tay khô ráo, ấm áp của nhưng đến nơi hiểu sao toàn bộ bàn tay của tôi nằm gọn trong bàn tay người nào đó, trong cái lạnh mùa đông lại mang đến ấm áp cho cả thân thể tôi.

      “Hà Tịch.” Lúc vào thang máy, trong gian hẹp chỉ có hai chúng tôi, đột nhiên dịu dàng gọi tôi, “Hai ngày nữa, đến nhà chúc tết ba mẹ .”

      Ý trong lời này tôi hiểu được. Tôi lặng im, lên tiếng trả lời, tay càng siết chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp.

      “Em ” được ?” Tôi hỏi.

      được.” cương quyết.

      Tôi đảo cặp mắt trắng dã: “Vậy còn hỏi em làm gì?” “Đinh”, cửa thang máy mở ra, chúng tôi bước ra, ngoài hành lang hơi tối, kéo tay tôi lại: “Hà Tịch…”

      Tôi đợi hết câu, kiềm chế nổi bèn hùng dũng xoay người, khí phách đè Tần Mạch vào tường, hai tay ôm mặt , chủ động hôn sâu, quả có thể xem như nụ hôn có tính đoạt thành chiếm lũy vậy!!!

      Khi ấy còn đờ người tôi buông tha việc đoạt thành, tách người ra. Trong mắt hoang mang khó hiểu, tôi : “Tần Mạch, ngày nào đó hối hận vì trêu chọc đến em.”

      phải bây giờ chưa thích em sao. ” Tôi hí mắt, cười , “ ngày nào đó xa, em muốn khóc lóc em mới được.”

      Hành lang tối tăm vô cùng yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy hô hấp nặng nề của dần dần bình tĩnh lại.

      “Hà tiểu thư, cũng trông chờ ngày đó.”

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 27: Trò chuyện suốt đêm



      Tôi cách nào tưởng tượng được cuộc sống có Tần Mạch, rồi cùng kết hôn như thế nào nhưng tôi biết trang sách mới mở ra trong cuộc đời tôi.

      Tết này tôi chỉ ở nhà có ba ngày rồi nhưng chẳng những mẹ buồn phiền mà còn giúp tôi sửa soạn hành lý, mừng như điên tống tôi lên xe Tần Mạch. Đối với bà mà , con có thể đón tết với gia đình bạn trai đáng giá hơn nhiều so với đón tết tại nhà mình.

      Bà luôn lo lắng tôi với tính cách mạnh mẽ khó tìm được bạn trai tốt, tuổi già hiu quạnh, bây giờ gặp Tần Mạch, bà cũng có thể tạm thời an tâm .

      Tạm thời…

      Đến nhà Tần Mạch, dì Tần vẫn dịu dàng như trước nhưng biết sao ánh mắt bà mỗi lần nhìn tôi càng tỏa sáng hơn trước. Ba Tần Mạch là người nghiêm nghị, kiệm lời, có lẽ lăn lộn thương trường quá lâu nên cảm xúc để lộ ra ngoài, về điểm này mà Tần Mạch đúng là đúc từ khuôn ra. Bất quá người ba Tần Mạch lại nhiều hơn phần cơ trí cùng lão luyện, nhưng đối với dì Tần, người đàn ông này cực kỳ dịu dàng, trong mắt đầy vẻ chiều chuộng, thương.

      Tôi nghĩ, Tần Mạch quá may mắn, được sinh ra trong gia đình giàu có, cha mẹ thương nhau…

      Gắp cho tôi miếng thịt vào chén, bên tai truyền đến giọng trầm thấp của Tần Mạch: “Ba là của mẹ , em thu ánh mắt lại dùm với.”

      Tôi nhìn miếng thịt trong chén, nhìn lom lom người ngồi cạnh, kỳ quái hỏi : “ ghen sao?”

      lạnh lùng hừ tiếng, thèm để ý tới tôi.

      Tôi nhíu nhíu mày, thôi miên miếng thịt trong chén : “Còn nữa, Tần Mạch, thích ăn thịt nhưng chưa chắc người khác cũng thích ăn. Ăn xong cái tết mà tăng thêm mấy cân thịt em thiệt chịu nổi đâu.”

      nuốt miếng cơm trong miệng xuống, hí mắt nhìn tôi: “Vậy cho em nguyên dĩa rau cho em thỏa mãn nha?”

      Tôi giận nhưng vẫn mỉm cười, gắp gắp rau to vào chén , thấy nhăn nhó tôi cười : “ thích ?”

      Tần Mạch còn chưa phát giận dì Tần nở nụ cười: “Đúng đúng, phải thu thập nó như vậy. A Mạch, nghe lời con dâu mẹ , ăn rau con.”

      Tôi cười hí hửng như xe ôm gặp khách, chắc mẩm phen này Tần Mạch kia tức chết được, thế nhưng sau khi nhìn tôi lúc lâu, lại bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười tươi tắn, dịu dàng pha lẫn cưng chiều khiến huyếp áp tôi sôi sùng sục, tim đập hỗn loạn. thành vùi đầu nhai rau, tôi giật mình nhìn về phía ba mẹ Tần Mạch cười hiền hậu.

      Tám chữ gia đình hòa thuận, vui vẻ, khoái nhạc lấp lánh trôi qua đầu tôi, tôi cảm thấy trong bức tranh hòa hợp chỉ còn thiếu đứa khóc nháo ầm ĩ là thành bức tranh gia đình hoàn mỹ….

      Dùng cơm xong, Tần Mạch và ba đến thư phòng bàn chuyện làm ăn, tôi ngồi sô pha xem ti vi với dì Tần. Trong tết, chương trình hài phong phú, tôi và dì Tần xem đến nhập tâm, gặp tình tiết buồn cười, tôi và bà cười liên hồi thậm chí tôi còn lôi ra vài chuyện mà tôi gặp trong cuộc sống tương tự như vậy để kể .

      Tôi nắm tay dì Tần hưng trí bừng bừng : “Dì đừng coi nữa, có lần con xe buýt cũng gặp trường hợp y như vậy. Lúc con lên xe hết chỗ ngồi, chưa kịp tìm thấy chỗ vịn xe chạy, con mang giày cao gót nên nghiêng ngả hồi liền ngã ngửa ra phía sau.”

      “Ngã ?”

      , may là con phản ứng nhanh, liền chụp đại cái gì gần nhất, kết quả là con bắt được cái gì mềm mềm, nhão nhão đến lúc đứng vững nhìn lại dì đoán coi con chụp trúng cái gì?” Dì Tần tò mò nhìn tôi, tôi cười hỉ hả hồi mới , ” Là cái mặt của ông già sáu mươi tuổi! Răng giả của ông ấy còn bị con móc ra luôn, lúc đó con vừa áy náy vừa buồn cười, xin lỗi ngừng. May là ông ấy tốt tính, lắp lại răng cho chắc xong còn khen con ‘ ! Phản ứng nhanh nhưng lại túm chỗ nên túm! ” Dì chưa thấy mọi người lúc đó đều cười lăn ra đâu”.

      Dì Tần cười đến đau bụng: “Ôi a, Tịch Tịch, con đúng là đứa dở hơi.”

      Xem tivi bao lâu, tôi và dì Tần còn cười khép miệng cha con Tần Mạch từ thư phòng bước ra, cả hai vừa bàn xong công việc, mặt vẫn còn chút nghiêm túc, thấy bộ dáng của tôi và dì Tần, nét mặt khỏi nhu hòa lại.

      chuyện gì mà vui vậy?” ba Tần hỏi.

      “Con của đem về đứa dở hơi, chọc em cười muốn chết.” dì Tần cầm tay chồng, giả vờ giận dữ , “ nhìn đứa con của , thà, khô khan giống y như , bằng góc biết làm người ta vui vẻ của Tịch Tịch.”

      Ba Tần cười : “ phải nó tìm con dâu đáng về cho em sao? Tha cho nó .”

      “Được rồi, nể mặt đó.”

      Thân thể dì Tần yếu đuối, tán gẫu bao lâu ba Tần đẩy bà về phòng nghỉ ngơi. Phòng khách chỉ còn tôi và Tần Mạch, híp mắt nhìn tôi: “Giỏi nha, nhanh như vậy lấy lòng ba mẹ rồi.”

      “Quá khen, quá khen, nhưng so với Tần tiên sinh vẫn chậm hơn chút.”

      cười khẽ tiếng: “Như vậy, Hà tiểu thư, giờ có phải chúng ta nên trở về phòng ngủ ? vài chuyện thú vị?”

      Tôi hơi đỏ mặt, liếc cái: “Đồ lưu manh!” Sau đó liền chạy mạch đến phòng ngủ của , “Em tắm trước.”

      Bên ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm, giường trong phòng tôi và quấn quýt nhau chuẩn bị làm chuyện người lớn, trong tiếng thở gấp gáp bỗng nhiên Tần Mạch khàn giọng hỏi: “Em muốn đêm nay nên mở đèn hay tắt đèn đây?”

      đến nước này mà….…đồ đểu, có phải là hỏi quá trễ hay !”

      vẫn thấy nên tắt đèn làm chuyện tiếp theo vẫn tốt hơn.”

      Đèn tắt tối thui.

      “Ah…” Tôi còn chưa kịp phun ra thanh kinh nghi bị chặn lại, sau đó liền bị làm cho đứt quãng, giọng tôi có chút phẫn nộ, tiếng được tiếng mất: “Em…Em chưa , chưa xong… Muốn, muốn ở !”

      phải chúng ta bàn sao.”

      Kết quả là, tôi và bàn chuyện trắng đêm…

      Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tần Mạch, ánh nắng ban mai len lỏi vào phòng, tôi nhìn rèm mi dài của khẽ động báo hiệu chủ nhân của nó sắp tỉnh giấc.

      “Tần Mạch.” Tôi gọi , đôi mắt nâu của chậm rãi nhìn sâu vào mắt tôi nhưng vẫn có chút mơ màng, thấy mờ mịt chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, tôi tung đòn sát thủ: “Đột nhiên em nghĩ ra biện pháp quyến rũ .”

      Hai lỗ tai giần giật, sau đó mở con mắt, rồi mở tiếp con kia, chớp vài cái rồi nhìn tôi: “ có thể cũng có phần chờ mong chuyện đó sao?”

      “Đúng .”

      Công viên trò chơi thành phố C

      Tôi dạo qua vòng nhìn mấy trò chơi quay cuồng cao rồi đột nhiên rơi tõm xuống, xoay vòng vòng rồi nghe tiếng người chơi la hét chói tai, tôi vỗ vai Tần Mạch đứng hóa đá “Cho cưng mở rộng tầm mắt xem tư thế oai hùng của chị quét sạch mọi trò chơi nè.”

      ngán ngẩm thở dài, gần như thào tự : “Tôi phải nghĩ đến, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến …”

      Làm gì mà tôi có thời gian nghe lảm nhảm vội vàng kéo mua vé loạt trò chơi mạo hiểm, càng mạo hiểm càng kích thích, chơi càng vui. Tần Mạch giãy dụa hồi rồi cũng bị kích động vì câu “đồ nhát gan” của tôi mà lao vào chơi.

      Chơi xong vòng, đầu tôi hơi choáng váng, chân run nhưng tâm tình vô cùng phấn khởi, Tần Mạch vẫn bình thản như mọi khi nhưng mặt có hơi xanh, tôi chống nạnh, nhìn cười lớn: “Tần Mạch, khó chịu ?”

      ngồi ghế, thản nhiên liếc tôi cái: “Hà tiểu thư, em quyến rũ người khác bằng biện pháp nhàng hơn được hả?”

      Tôi cười đểu, nâng cằm lên : “Tần tiên sinh, đây là xem trọng đó, còn dám đem em về nhà sao?”

      bình tĩnh quay đầu né tránh móng vuốt của tôi, nhấp ngụm nước : “Đem về đem về nhiều lần rồi, Hà Tịch, em tỉnh , bị người ta ăn sạch sành sanh rồi còn từ chối gì nữa.”

      Tôi hừ lạnh tiếng, thái độ lạnh nhạt của làm tôi cực kỳ khó chịu, tôi nhìn khu nhà ma xa xa rồi với : “Tần Mạch, chúng ta vào trong đó .”

      nhìn chỗ tôi chỉ, khinh thường phát biểu: “ mà thèm cái chỗ dành cho con nít đó?”

      Tôi lẳng lặng nhìn , sau hồi nghe tiếng phản bác của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cả hai nhìn chằm chằm nhau lúc lâu…

      Kết quả là, tôi nắm tay dắt thẳng đến cái chỗ chỉ dành cho con nít chơi đó.

      Nhà ma này làm cũng được nhưng đối với tôi và Tần Mạch đây chỉ là trò trẻ con, đường tối đen nhưng ung dung nắm tay tôi thẳng tiến, mặc kệ thỉnh thoảng ánh sáng xanh ma quỷ lóe lên hay xác ướp thình lình xông vào vẫn xem như thấy mà dắt tôi tới.

      thể phủ nhận, bóng dáng vững chãi, bàn tay ấm áp của mang đến cảm giác an toàn cho tôi, thất vọng vì sợ hãi bay biến đâu mất.

      “Tần Mạch, sợ sao?” Tôi chỉ tay vào bàn tay trắng bợt túm chặt cổ chân “Cái này làm em sợ.”

      quay đầu, khuôn mặt trong ánh đèn bợt bạt có chút trầm: “Mấy thứ này rất vụng về .”

      “Vậy sao nữa?”

      “Nó kéo lại cho .” xong chỉ chỉ vào bàn tay nắm cổ chân mình.

      Tôi ngượng ngùng, gượng cười : “Em nghĩ, chắc là tại lúc nãy sợ quá nên em mới đá nó cái…”

      Thường mấy bàn tay hay túm chân khách chơi trong các nhà ma đều do người làm, chắc là vừa rồi túm được cổ chân tôi mà tôi lại tránh ra theo bản năng rồi dùng gót giày nghiến cái “vật thể ” kia chút nên tay người nọ hẳn là đau thấu trời

      Tần Mạch lặng người, tôi nhanh chóng cười lấy lòng : “ đợi chút để em xin lỗi người ở trong.”

      gì ơi!” Tôi khỏ khỏ vách tường bằng ván gỗ , “Vừa rồi tôi cố ý! Xin lỗi !”

      Bên trong có ai trả lời, tôi hơi kỳ quái: “ ta vẫn chịu thả sao?”

      Tần Mạch bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Trong lòng tôi thầm mắng nhân viên trong nhà ma này cũng biết phân phải trái, bị dọa sợ đến vậy phản ứng của tôi cũng bình thường thôi mà, tôi xin lỗi rồi sao còn muốn làm khó chúng tôi.

      Tôi lại gõ gõ vào tường ôn tồn xin lỗi, nhưng cái tay nắm chân Tần Mạch vẫn cương quyết buông ra, tôi giận rồi nha, cần suy nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống định gỡ bàn tay kia ra nhưng vừa chạm vào tôi rụt tay lại rất nhanh: “Này… sao tay người này lạnh như băng vậy trời…”

      Tần Mạch còn châm dầu vô lửa: “Chân của đều bị lạnh đến đau buốt rồi.”

      Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, chỉ thấy sắc mặt của dưới ánh sáng đèn trắng bệch có vẻ thập phần quỷ dị, trong lòng tôi phát run, giả bộ bình tĩnh : “Đừng có giở trò, tưởng dọa được em hả.”

      “Tiếc .”

      Ngay dưới chân tường có cái lỗ đen ngòm to bằng nửa đầu người, bàn tay từ đó thò lên bắt người. Trong lòng tôi thầm sợ hãi, tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn cái lỗ tối om on kia gọi: “ gì ơi…”

      Bỗng nhiên, gương mặt trắng bệch xuất thoáng qua trong cái lỗ đó, trong đầu tôi nổ cái đùng, vô thức hết lên kinh hãi, tôi bật dậy, lảo đảo lùi hai bước. Tần Mạch định đưa tay kéo tôi lại nhưng được, tôi đấm mạnh liên tục vào tấm vách gỗ trống rỗng làm nó phát tiếng nổ, tấm vách chao đảo rồi cái gì đó nện vào đầu tôi, loại chất lỏng hắt thẳng vào mặt tôi. Cái gì thế này… Hôi quá, chắc phải là a xít sunfuric chứ!

      Tôi hoảng sợ cực độ, ngay cả kinh hô cũng được.

      “Hà Tịch!” giọng của Tần Mạch có chút kích động, khi tôi còn mờ mịt giữ chặt tay kéo tôi vào lòng “ sao, sao.” giọng an ủi, nhưng tay vẫn khẽ run, “Để mang em ra ngoài trước.”

      Khi đưa tôi ra khỏi nhà ma tôi cóc thèm quan tâm chuyện bàn tay nắm chân Tần Mạch là sao, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

      Thấy ánh mặt trời, tâm trạng lo lắng, hoảng sợ của tôi cũng được an ủi ít nhiều, lúc này tôi mới phát rất nhiều nhân viên khu trò chơi đều vây xung quanh mình, mặt ai cũng lên vẻ khó tin thậm chí kinh hoàng.

      Tôi vẫn ngơ ngác, Tần Mạch cũng nhíu mày, ngừng hỏi tôi đau ở đâu?

      Tôi nhìn bộ dạng lo lắng mà biết làm sao của hồi hiểu sao bỗng dưng lại bật cười ra tiếng.

      Bốn phía vang lên tiếng hút khí lạnh, Tần Mạch giật mình, thoáng ngây người.

      Lúc này tôi mới có cảm giác gương mặt mình có chút nhớp nháp, tôi sờ cái rồi nhìn, má ơi, sao đỏ hoét thế này! Tôi sợ đến nhảy dựng lên, tôi đổ máu lúc nào…nhưng nhìn kỹ đỏ tươi thế này chắc phải là máu rồi.

      Hình như là…

      “Ái chà! Đó là thuốc màu!” mặc quần áo lao động cuối cùng nhận ra chất lỏng mặt tôi “Thuốc màu này là hôm trước sơn sửa bên trong có, người đẹp, mau đến đây tôi dẫn rửa sạch, coi chừng để lâu rửa ra đó.”

      Nghe được câu này, tôi bị chấn động vội ba chân bốn cẳng chạy theo kia, Tần Mạch ở sau lại lôi kéo chịu buông, tôi gắt lên: “ muốn em bị tàn phai nhan sắc sao? Sau này mỗi ngày em đều vác cái mặt vẽ vời y như hát Xuyên kịch này ra ngoài với thử coi ai xấu hổ! ”

      bị tôi rống lên, ngạc nhiên rồi cũng buông tay ra.

      Tôi cũng có lòng dạ nào mà quan tâm đến các sắc thái tình cảm trong mắt , vội vàng cắm đầu chạy mạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :