[Xuyên Không] Tung Hoành Dị Thế - Bất Lưu Danh (Updeta Q1-C42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Kiều Thu Nguyệt bị bắt.

      Bên kia Lôi Phong vui sướng đến ra cả nước bên đây Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt lại xảy ra chuyện lớn.

      Hàn Bạch Vân cùng Nguyệt muội muội sánh bước cùng nhau về hướng Phong Lôi môn. Cả hai khi di chuyển đều im lặng chẳng gì với nhau, Hàn Bạch Vân im lặng bước lâu lâu lại nhìn lén Nguyệt muội muội cái, còn đối với Kiều Thu Nguyệt do nàng mới quen biết bọn Hàn Bạch Vân nên chẳng biết gì đành cứ thế mà .

      Thấy tình huống ngày càng trở nên im lặng hơn, Hàn Bạch Vân lấy hết dũng khí mở miệng xua tan cái khí buồn chán này.

      -Nguyệt muội này, muội nhìn xem bông hoa kia có đẹp ?

      Nghe Hàn Bạch Vân hỏi, khuôn mặt Kiều Thu Nguyệt tươi cười trả lời Hàn Bạch Vân:

      -Đẹp! Rất đẹp! Nơi đây có nhiều thứ nhìn rất là đẹp. Nhìn vào khung cảnh này ta cảm thấy là yên bình, giống như ở quê hương của ta vậy.

      Khi nhắc đến quê hương khuôn mặt Kiều Thu Nguyệt cười như hoa nở liền xụ xuống có chút buồn rầu. Hàn Bạch Vân thấy Kiều Thu Nguyệt đâm chiêu nhớ lại tình cảnh thống khổ ngày xưa như thế, nhanh chóng đổi chủ đề để nàng đỡ phải đau lòng.

      -Đúng vậy! Hoa này rất đẹp. những hình dạng đẹp mà tên cũng rất đẹp. Nó tên là Uyển Nhã Hoa, ý chỉ là loài hoa mang vẻ đẹp thanh cao, phong nhã. Nó cũng giống như muội vậy, chỉ bình thường như thế nhưng lại làm động lòng người chẳng thôi.

      Vừa , Hàn Bạch Vân sẵn tay ngắt cành hoa đưa sang cho Kiều Thu Nguyệt. Nàng nghe Hàn Bạch Vân mượn chuyện hoa cỏ mà khen mình hơi ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt lên, tay đưa ra nhận lấy cành hoa Uyển Nhã. Vừa nhận lấy cành hoa, Nguyệt muội muội nhà ta liền giơ tay ra sờ cái, rồi nở nụ cười có thể làm cho bao nhiu loài hoa ganh ghét, nhàng :

      -Ta làm sao được như Vân ca chứ. Đừng trêu ghẹo ta như thế.

      Hàn Bạch Vân nhìn thấy Kiều Thu Nguyệt cười, lòng còn vui hơn nhặt được tiền, liền mở miệng nhanh chóng đáp lại.

      -Ta có trêu ghẹo muội, những lời ta đều là . Muội nhìn xem, khi muội nở nụ cười tới cả hoa cũng phải cúi đầu trước vẻ đẹp của muội.

      là dẻo miệng quá . Nhìn bề ngoài đứng đắn, ít thế ngờ lại mồm miệng đến thế.

      Ài! Kiều Thu Nguyệt trách lầm Hàn Bạch Vân a. Lúc trước, Hàn Bạch Vân rất ít , chỉ là do ở cùng Lôi Phong thời gian dài nên tính cách ít nhiều bị Lôi Phong lây nhiễm a.

      Kiều Thu Nguyệt lần nữa đỏ mặt hơn, mĩm cười biết gì với Hàn Bạch Vân.

      lúc khung cảnh đầy vui vẻ, lãng mạn thế này, tiếng vọng ra cắt đứt.

      -Hai ngươi tâm tình nhiêu đó là đủ rồi, giờ chuẩn bị nộp mạng thôi. YyTruyen.com

      Theo tiếng , là tráng hán tầm hai mươi tám, hai mươi chin tuổi, dáng vẻ cao lớn, khuôn mặt hơi chút xấu xí, từ trong bụi cây phóng ra.

      ổn! Tên này theo dõi ta cùng Nguyệt muội từ trước.

      Tráng hán này ai khác, chính là người thầm to vào tai Bách Thế Sinh tại Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu. Nguyên văn câu thầm đó như sau, công tử ngài cần gì phải tốn kém tiền bạc tranh chấp với hai tên đó làm gì, cứ để chúng mua , sau đó rồi ta cướp về cho công tử, trong hai tên, tên có ba động ngũ lực chắc là người thường rồi, tên chỉ mới Cửu Tinh Nhập Khí Cấp thôi, cả hai tên cộng lại phải là đối thủ của ta đâu.

      Nhìn thấy mặt tên tráng hán Hàn Bạch Vân liền nhận ra được là người theo tên công tử tranh mua bán cùng Phong ca. Cũng bởi vậy nên Hàn Bạch Vân mới kêu rằng ổn. cần hỏi, Hàn Bạch Vân cũng biết tên tráng hán này theo hai người làm gì rồi, chẳng phải vì Kiều Thu Nguyệt sao.

      cũng chẳng thèm nhiều, tay cho vào Như Ý Túi lấy ra ngay cây kiếm, kiếm ra khỏi vỏ chỉ về hướng tráng hán, miệng gấp rút :

      -Nguyệt muội mau chạy , ta ở đây cản đường cho muội.

      Tên tráng hán nghe Hàn Bạch Vân thế, miệng cười ha hả, lớn:

      - hùng cứu mỹ nhân hã. Ngươi lo cho bản thân ngươi chưa xong ở đó còn làm hùng, chịu chết .

      Vừa xong, tráng hán liền rút kiếm bên hông ra, giậm chân cái vọt ngay về phía Hàn Bạch Vân, dù sao cũng là Nhị Tinh Linh Cấp, chẳng lẽ lại sợ võ giả Cửu Tinh Nhập Khí Cấp sao. Đừng quên rằng, Nhập Khí Cấp cùng Linh Cấp cách nhau xa lắm a, Nhập Khí Cấp bắt quá chỉ sử dụng được Khí Kỹ mà thôi, còn Linh Cấp lại dùng được cả Khí Kỹ cùng Võ Kỹ, chỉ mỗi điểm này thôi cũng thấy được chênh lệch rồi a.

      Hàn Bạch Vân nhìn tráng hán ngày đến gần, chút sợ hãi cũng có, kiếm chém ra chặn ngay lại bước di chuyển của đối phương. Tuy Hàn Bạch Vân cùng tráng hán chênh lệch nhau rất xa, nhưng lại là đệ tử của Phong Lôi môn, tu luyện chính là Cao Cấp Thiên Công a, Khí Kỹ là Cao Cấp Huyền Kỹ. Còn tên tráng hán bất quá chỉ là Độc Hành Võ Giả làm công cho kẻ khác, mà Độc Hành Võ Giả thường rất nghèo cùng khổ cực, công pháp tu luyện cao lắm là Cao Cấp Huyền Công là cùng, còn Khí Kỹ cùng Võ Kỹ nhiều lúc còn có mà tu luyện nữa huống chi là đẳng cấp.

      Trận chiến Hàn Bạch Vân có cơ hội chiến thắng, dù là rất nhưng Hàn Bạch Vân vẫn có cơ hội.

      Tráng hán chắn lại đường chém của Hàn Bạch Vân, rồi biến chiêu cái tấn công Hàn Bạch Vân. Hàn Bạch Vân chút dư thừa gì, liền huy động kiếm trong tay đón đỡ công kích của tráng hán.

      Tráng hán tuy rằng tu vi cao hơn Hàn Bạch Vân nhưng do tu luyện là công pháp cấp thấp nên lực lượng trong cơ thể hùng hồn bằng Hàn Bạch Vân.

      Đây cũng là trong các lợi ích của cao cấp công pháp. Nhìn tráng hán là biết, tuy gần ba mươi nhưng do tu luyện công pháp cấp thấp nên đến giờ này chỉ mới có Nhị Tinh Linh Khí Cấp thôi.

      Lực lượng tuy chẳng hùng hồn và sắc bén như Hàn Bạch Vân, nhưng dù sao tu vi cao hơn vẫn là tu vi cao hơn. Tráng hán liên tục múa kiếm trong tay, đánh tới tấp ngừng về phía Hàn Bạch Vân, làm Hàn Bạch Vân đón đỡ đến thở gấp cũng chẳng thở được. Tráng Hán ra chiêu rất chuẩn xác lần nào cũng muốn lấy mạng Hàn Bạch Vân, chút giữ lại cũng có cứ thế dồn hết lực đánh về phía Hàn Bạch Vân.

      Nhưng Hàn Bạch Vân bỏ cuộc, kiếm trong huy động vừa đón đỡ vừa tìm thời cơ phản kích. Tráng hán lại chém kiếm xuống, nhưng lần này do Hàn Bạch Vân liệu trước, nên dể dàng bỏ qua được công kích, kiếm chém ngang người tráng hán. Tráng hán thấy kiếm thế sắc bén sắp chém chúng người mình liền gấp rút lùi lại đằng sau né tránh.

      Ngươi né nhanh kiếm còn nhanh hơn.

      Nhát chém trúng đích xẹt ngang qua người tráng hán, nhưng nhờ tráng hán lùi lại kịp thời nên chỉ bị thương trọng thương. Nhìn máu chảy ra tên tráng hán như nổi điên lên, lần nữa hướng Hàn Bạch Vân đánh tới. Hàn Bạch Vân vừa mới đắc thủ, nhanh chậm tiếp tục huy động kiếm đón đỡ công kích.

      Trận chiến tiếp diễn, hai người vẫn qua lại đối chiến, lực chút cũng giữ lại, có bao nhiêu đều phóng ra hết. Tráng hán huy động kiếm tấn công Hàn Bạch Vân, bổng lùi về sau, giơ kiếm lên trung huy động như vẽ cái gì đó. Từ mũi kiếm phát ra ám lực, rồi ám lực nhanh chóng liên kết với nhau trung tạo thành đồ án hình tròn đen kịt chẳng thể nhìn , đồ án vừa thành hình ngay tức khắc bay thẳng vào thân thể Hàn Bạch Vân.

      Sơ Cấp Huyền Kỹ – Ngọc Tử Hắc Án.

      Do khoảng cách của hai người quá gần Hàn Bạch Vân kịp đón đỡ, lãnh trọn cả chiêu thức, bị trọng thương bay ngược về sau, theo đường bay của Hàn Bạch Vân là đường máu đỏ văng tung tóe trung.

      Kiều Thu Nguyệt từ đầu tới giờ vẫn chưa chạy , nhìn thấy Hàn Bạch Vân miệng phun máu bay ngược về sau như thế hoảng hốt, kinh hô tiếng, liền chạy ngay đến bên cạnh Hàn Bạch Vân đỡ dậy.

      Hàn Bạch Vân vừa được Kiều Thu Nguyệt đỡ dậy, ngụm máu lại trào lên cổ họng, phun thẳng ra ngoài. Chính lúc này, Kiều Thu Nguyệt vô cùng bình tĩnh giọng với Hàn Bạch Vân:

      -Vân ca, ta cản lại ca mau chạy . Khoang nghe ta hết . Ca mau chạy , rồi báo tin với Phong ca, ta nhận biết tên này, chính là hộ vệ bên cạnh con trai thành chủ Ly Châu Thành. Chỉ cần ca trốn thoát sau đó quay lại cứu ta là được. Ta biết tên này bắt quá chỉ muốn bắt ta về mà thôi, chắc gây hại đến ta đâu. Ca cứ yên tâm. Nếu ca còn ở lại cả hai ta đều ai cũng nhận được kết quả tốt đâu.

      Hàn Bạch Vân nghe vậy liền bình tĩnh lại suy nghĩ, đúng như lời Kiều Thu Nguyệt , nếu cả hai ở đây chết bị bắt, lúc đó tình huống còn xấu hơn, bằng Hàn Bạch Vân cố gắng chạy thoát thân, rồi thông báo cho Lôi Phong để cứu Kiều Thu Nguyệt như vậy mới là cách giải quyết tốt nhất.

      ngờ a! tiểu nương tuổi như thế, trong tình huống nguy hiểm vẫn bình tĩnh tìm ra được hướng giải quyết vấn đề tốt nhất.

      Hàn Bạch Vân nhìn Kiều Thu Nguyệt lần nữa, rắn chặt răn, gật đầu đồng ý. Dù sao Hàn Bạch Vân cũng là người trầm ổn, bình tĩnh, giống như loại nóng nảy hư việc.

      Tráng hán thấy Hàn Bạch Vân ọc máu lòng vui vẻ, bước chằm chậm về phía Hàn Bạch Vân, ánh mắt của nhìn Hàn Bạch Vân như người chết. YyTruyen.com

      Tên tráng hán chưa kịp đến gần Kiều Thu Nguyệt lao ra ôm chặt tên tráng hán lại để cho khó di chuyển. Hàn Bạch Vân nắm chặt thời cơ, quay ngươi chạy rất nhanh. Tráng hán bị ôm chặt thân thể khó di chuyển, muốn đánh Kiều Thu Nguyệt cản chân lại dám đánh, dù sao cũng phải đem về nguyên vẹn cho công tử bị trách phạt a.

      Tâm tình tráng hán bực bội nắm lấy cổ tay Kiều Thu Nguyệt kéo ra, nhưng vừa kéo ra Kiều Thu Nguyệt lại dùng hết sức ôm mạnh lại lần nữa, chút cũng cho tráng hán cơ hội để di chuyển. Nhìn bóng lưng của Hàn Bạch Vân ngày càng xa dần rồi biến mất, tráng hán biết có đuổi cũng chẳng kịp nữa, đánh lắc đầu cái, tay sơ xuống đập ngay ót của Kiều Thu Nguyệt, làm nàng bất tỉnh, rồi vác nàng lên vai quay lại Ly Châu Thành.

      ….

      Hàn Bạch Vân đường chạy , tâm trạng vô cùng phức tạp, người thân của ta ta cũng bảo vệ được, cái cảm giác này sao mà thống khổ đến vậy, được, ta muốn mạnh hơn mạnh hơn nữa, chưa bao giờ như lúc này trong Hàn Bạch Vân lại tham muốn thực lực cách điên cuồng như vậy.

      Chạy được lúc, Hàn Bạch Vân chắc rằng có người đuổi theo, liền cho tay vào Như Ý Túi rút ra lọ đan dược trị thương, đổ viên Phá Thương Đan ra tay, rồi nhanh chóng cho vào họng để trị thương. Cơ thể võ giả bị trọng thương được điều trị kịp thời, sau này đễ lại quả khôn lường. Hàn Bạch Vân nuốt đan dược xuống thấy thân thể đỡ hơn được chút, liền tiếp tục di chuyển nhắm về hướng Phong Lôi môn mà chạy .

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Lần đầu giết người.

      Sau khi Lôi Phong chuồn mất khỏi Thái Hòa Lâu, tâm trạng hớn ha hớn hở, dạo vòng quanh trong Ly Châu Thành. Vừa Lôi Phong vừa tìm vài thứ dụng cụ lặt vặt mua về dùng.

      - Cây sáo này bao nhiêu? Ta muốn mua nó.

      Tên bán hàng mỉm cười thân thiện, nhanh nhảu trả lời:

      -Công tử, biết nhìn hàng, quầy của ta là nơi bán sáo nổi tiếng khắp Ly Châu Thành a. Cây sáo công tử cầm có giá chỉ Thông Tệ mà thôi.

      Chẳng thèm nhiều thêm, Lôi Phong cho tay vào Như Ý Túi rút ra Thông Tệ cho tên bán hàng rồi nhận lấy cây sáo bước .

      vòng quanh thêm hồi, Lôi Phong cũng cảm thấy chán, mỏi chân a, cái Ly Châu Thành này cũng là quá lớn , diện tích của nó cũng phải gấp hai ba lần thành phố thời đại, Lôi Phong cả buổi trời mà chẳng thấy được bao nhiêu khu vực trong thành cả.

      Về vậy!

      quyết định làm ngay, quay đầu cái, hướng phía cổng thành tới. Lần này chẳng giống lần trước, Lôi Phong phải vào đội ngũ xếp hàng để được ra khỏi thành, khổ a, mặc đồ sang trọng phải chịu xếp hàng. Đợi cũng khá lâu, cuối cùng cũng đến lượt Lôi Phong, tên gác cổng nhìn thấy Lôi Phong mặt bộ trang phục sang trọng, liền cười gian xảo:

      -Ngươi đứng lại, muốn ra khỏi thành nộp trăm Thông Tệ phí lệ ra vào thành.

      Cái con mẹ nó, mặc bộ đồ sang trọng vào liền bị ức hiếp a.

      Lôi Phong nhíu mày cái, tỏ vẻ khó chịu, hỏi ngược lại câu làm cho tên kia cười ha hả.

      -Ngươi chắc là muốn lấy từ ta trăm Thông Tệ chứ.

      -Đúng vậy! Ngươi hỏi dư thừa. là đưa hai là ở lại đây .

      Cái này là gì, trấn lột a. Đệ tử Phong Lôi môn há để cho tên lính gác cổng bắt nạt.

      Lôi Phong chẳng gì, tay cho vào Như Ý Túi, móc ra lệnh bài đệ tử Phong Lôi môn. Lệnh bài vừa ra, tên lính gác cổng liền nhận ra mặt hàng, khuôn mặt liền biến sắc, mảnh xám xịt, run run đáp lại:

      -Công tử xin thứ tội, ta biết công tử là đệ tử Phong Lôi môn mạo phạm với công tử.

      Lôi Phong nghe vậy, nở nụ cười nhàn nhạt, cũng chẳng muốn làm khó với tên lính làm gì, mở miệng đáp lại:

      -Thôi được rồi! Trách tội gì chứ. Ta chỉ muốn ra khỏi thành thôi.

      Tên lính gác cổng nghe Lôi Phong , khuôn mặt thở phào nhõm như vừa thoát khỏi đại nạn, miệng cố nặn ra nụ cười, đáp lại:

      -Được ạ! Mời công tử. KhaiThien.com

      Vừa vừa giơ tay ra làm động tác mời. Lôi Phong miệng nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục cất bước đí thẳng ra cổng thành. Lôi Phong bổng ngừng lại, nhíu mày cái, miệng nở nụ cười lạnh, rồi tiếp tục cất bước .

      cũng khá lâu, cách Ly Châu Thành cũng xa, nơi đây tương đối vắng vẻ, chẳng có bóng dáng con người gì, chỉ toàn hoa cỏ chim chóc. Lôi Phong vẫn chằm chậm về phía trước, bổng nhiên có tiếng lớn vọng ra:

      -Ta nghĩ ngươi cần nữa, để ta tới tiễn ngươi về cho nhanh.

      Theo tiếng ra là thân ảnh phi thân ra từ cái cây xuống, người này là nam nhân trung niên, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng cao mét bảy, thân hình hơi chút vạm vỡ, khuôn mặt góc cạnh ràng. Vừa xuất , tên trung niên cười cái lạnh lùng, nhìn Lôi Phong như người chết. Người này ai khác chính là trong bốn tráng hán đứng sau lưng Bách Thế Sinh. Lôi Phong tuy biết theo dõi mình từ cổng thành ra tới đây nhưng vẫn giả bộ ra vẻ bất ngờ, lùi lại đằng sau, hơi hoảng hốt :

      -Ngươi sao lại ở đây, ngươi muốn làm gì?

      Tên nam nhân trung niên cười ha hả, đáp lại:

      -Ta muốn làm gì sao? Ta chính là muốn giết ngươi đấy!

      Lôi Phong hơi hoảng hốt, run run đáp lại:

      -Sao lại muốn giết ta, ta làm gì ngươi a.

      Tên trung niên xem Lôi Phong như người chết nên cũng chẳng ngại đứng thêm vài câu với Lôi Phong.

      -Có trách trách ngươi xui xẻo , người nào ngươi đụng chạm lại đụng chạm vào con trai thành chủ.

      A! ra tên trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu là con trai thành chủ Ly Châu a.

      Lôi Phong tiếp tục dẫn dụ cho tên tráng hán tiếp.

      -Như vậy là do ta mua nữ nô kia từ thiếu gia nhà bọn ngươi nên thiếu gia ngươi phái ngươi giết ta. Nhưng ta có giữ nữ nô đó a. Nữ nô đó cùng tên kia mà, sao lại tới đây kiếm ta chứ.

      Tráng hán cười hắc hắc, đáp lại lời Lôi Phong:

      -Ngươi cứ yên tâm . Trước khi ngươi ra khỏi thành có người chặn giết tên kia rồi, giờ này chắc công việc cũng xong xuôi hết rồi. Bởi vậy, bây giờ đến lượt ngươi.

      Chết tiệt, Vân đệ cùng Nguyệt muội gặp nguy hiểm rồi.

      Khuôn mặt Lôi Phong bổng trở nên lạnh lung, miệng quát lớn:

      -Đến đây kết thúc được rồi. Giờ ngươi có thể chết .

      Vừa dứt câu , Lôi Phong giơ tay ra chỉ về hướng tên tráng hán, nguồn năng lượng lôi lực nhanh chóng tập kết vào đầu ngón trỏ, tia sét mỏng như dây mùng nhanh chóng xuất , phóng từ đầu ngón trỏ nhắm thẳng về hướng tên tráng hán mà bay .

      Địa Kĩ Sơ Cấp - Lôi Điện Nhất Chỉ.

      Tên tráng hán nghe Lôi Phong chết, định mở miệng cười chế nhạo Lôi Phong, nhưng chưa kịp tia sét mỏng như dây mùng phá mà đến, đánh thẳng vào thân thể .

      Cái con mẹ nó, ràng là có ba động ngũ lực sao lại có thể phát ra Võ Kĩ uy lực vậy chứ.

      Năng lượng lôi lực khi tiến vào cơ thể nhanh chóng tàn phá mọi thứ, chỉ trong phút chốc tên tráng hán ngả ngửa ra đất, người đen mảnh.

      Thôi hồn đây, xác ở lại vui vẻ nhá.

      Lôi Phong thấy tên tráng hán ngã ngửa ra đất, liền tiến lại gần , tiến lại thôi, khi tiến lại làm cho Lôi Phong giật mình.

      Tên này cứ như vậy mà chết rồi sao.

      Lôi Phong lúc ra tay chỉ tính làm cho tên này trọng thương thôi, nhưng Lôi Phong lại ngờ thân thể tên này yếu kém đến vậy, chỉ có ba thành thực lực của Lôi Phong thế mà cũng chết cho được. Cái này cũng chẳng thể trách tên tráng hán được a, dù sao người ta chỉ mới có Ngũ Tinh Nhập Khí Cấp mà thôi, còn Lôi Phong lại là Thất Tinh Linh Cấp a, cách tới đại đẳng cấp lận, chết mới là lạ. Trong chuyện này, cũng có phần do Lôi Phong phán đoán sai về cường độ thân thể của tên tráng hán. Lôi Phong lấy mức độ phát triển thân thể của mình để phán đoán cho tên tráng hán, nhưng Lôi Phong lại quên mất điều thân thể của biến thái hơn người bình thường gấp chục lần a.

      Tên này cũng là xui xẻo quá .

      Lôi Phong nhìn xác chết của tên tráng hán, nhắm mắt cái, thở dài hơi rất dài.

      Lôi Phong từ lúc đặt chân đến cái thế giới này, cũng biết được đây chính là thế giới người ăn thịt người, chuyện giết người xảy ra khắp nơi đại lục, nên từ lâu Lôi Phong chuẩn bị tâm lý mình giết người rồi. Chuẩn bị là chuyện nhưng khi gặp được lại là chuyện khác. Tuy chuẩn bị nhưng Lôi Phong cũng có chút khó tiếp nhận, dù sao cũng là con người đại, ngày xưa tuy rằng có đánh lộn, có chém lộn, nhưng chưa lần nào nghĩ đến mình giết người.

      Lôi Phong mở mắt ra, trong mắt là tia kiên định.

      Giết cũng giết rồi cần gì phải suy nghĩ dài dòng nữa, ta giết giết ta.

      Giết hoặc bị giết, chọn lựa .

      có ai muốn mình chết cả, nếu muốn chết vậy chỉ còn cách máu lạnh chút .
      chỉ có thế giới này là người ăn thịt người đâu, kể cả ở trái đất, cũng là thế giới người ăn thịt người thôi, bất quá chỉ khác nhau về cách thức mà thôi. KhaiThien.com

      Lôi Phong suy nghĩ thông suốt, thở hơi thoải mái, giơ tay phóng thêm cái Xuyến Phong Nhất Chỉ về cái xác nữa, cái xác bị Xuyến Phong Nhất Chỉ đánh trúng liền bị xé rách ra hơn trăm mảnh, hủy thi diệt tích.

      Lôi Phong nhìn cũng chẳng thèm nhìn nữa, hai tay giơ lên cao rồi kéo xuống theo hình chữ X, xung quanh thân thể Lôi Phong nổi lên từng trận gió, vai nhanh chóng xuất đôi cánh trong suốt, Địa Kĩ Trung Cấp – Phong Di Thuật.

      Giờ đây Lôi Phong cũng chẳng cần để ý đến cái gọi là bí mật thân song thuộc tính gì, chuyện giờ để ý chính là an toàn của Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt.

      chút chậm trể hay dư thừa gì, đôi cánh nhanh chóng đập đập đưa thân thể của Lôi Phong bay lên cao, hướng về phía Phong Lôi môn mà bay . Khi phi hành Lôi Phong liên tục nhìn ngó xung quanh xem có phát gì về Hàn Bạch Vân cùng Kiều Thu Nguyệt hay .

      Bay được đoạn cũng khá xa, Lôi Phong phát đường máu ở đất. Nhanh chóng hạ thân thể xuống, Lôi Phong nhìn xung quanh xem xét, sau hồi điều tra cùng suy luận, Lôi Phong liền nhíu mày cái, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.

      Vết máu này chắc là của Hàn Bạch Vân rồi, vì tên kia bắt Kiều Thu Nguyệt chắc chắn đả thương nàng, có lẽ do Vân đệ muốn bảo vệ nàng nên mới bị tên kia tấn công, ở đây cũng có nhiều dấu vết của trận chiến, nếu chiến đấu vậy Vân đệ liệu còn sống hay đây.

      Lôi Phong tới phía trước chút, nhìn thấy loạt dấu chân mặt đất, nhanh chóng theo dấu chân. được chút Lôi Phong thầm thở ra hơi nhõm.

      Dấu chân này là hướng về Phong Lôi môn a. Nhìn vết dấu chân có thể thấy được người người bị thương nặng.

      Có lẽ, Vân đệ trốn thoát rồi, nhưng Nguyệt muội có thể cũng bị bắt rồi, giờ chuyện cấp tốc nhất là gặp lại Vân đệ để hỏi xem tình hình thế nào.

      Nắm bắt được tình hình, Lôi Phong nhõm hơn hẳn, nhanh chóng lần nữa phi thân lên trời, nhắm hướng Phong Lôi môn mà bay . Nhưng chỉ phi thân được thêm chút phong lực trong cơ thể cạn kiệt. Lôi Phong hạ thân xuống đất, thở hơi mệt mỏi, rồi nhanh chóng dồn lôi lực trong cơ thể theo quỹ đạo nhất định dồn xuống chân, từ dôi chân nhanh chóng xuất đoàn lôi điện mỏng như dây mùng, chúng rất nhanh liên kết với nhau quấn quanh đôi chân tạo thành đôi lôi hành lữ*. Tốc độ thân thể tăng năm thành.

      Địa Kĩ Trung Cấp – Lôi Di Thuật.

      Vừa thi triển Lôi Di Thuật xong, Lôi Phong tiếp tục hướng về Phong Lôi môn mà chạy . Tốc độ tăng nhanh thân thể di chuyển nhàng như chim yến, chạy như bay, đường thẳng xông tới.

      ....................

      lôi hoành lữ*: Đôi giầy sấm.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Tập hợp nhân thủ.

      Lôi Phong sử dụng Lôi Di Thuật liên tục nhắm hướng Phong Lôi môn mà chạy , được khoảng gần khắc lôi lực trong cơ thể tiêu hao sạch , chút chậm trễ, Lôi Phong tiếp tục nhắm hướng Phong Lôi môn chạy dùng bất kỳ Võ Kĩ gì.

      Cũng tầm gần nửa canh giờ sau Lôi Phong đứng trước cổng Phong Lôi môn. trong số những tên đệ tử thấy Lôi Phong chạy thụt mạng về hướng này liền quát lớn:

      - Người đến là ai? Mau báo danh tính được vào môn phái.

      Lôi Phong dậm chân thắng gấp cái, thân thể ngừng chuyển động, cả người tuy mồ hôi đổ đầy nhưng chẳng chút thở gấp, lại:

      - Đệ tử Phong Lôi môn, đây là lệnh bài chứng minh thân phận.

      Vừa , Lôi Phong vừa lấy trong Như Ý Túi ra lệnh bài đưa qua cho tên đệ tử gác cửa. Tên đệ tử nhận lấy lệnh bài, dùng linh hồn lực kiểm tra phen, liền thấy thông tin của Lôi Phong lên trong lệnh bài. Đầu tiên trong lệnh bài lên chính là khuôn mặt cùng dáng dóc của Lôi Phong, kế tiếp là những thông tin liên quan đến Lôi Phong như là thân phận, đẳng cấp và nhiều thông tin khác.

      Lại , mỗi đệ tử Phong Lôi môn dù ngoại môn hay nội môn hay gì nữa nữa đều có lệnh bài chứng minh thân phận. Lệnh bài này là sản phẩm luyện khí, trong lệnh bài chứa mọi thông tin liên quan đến đệ tử sở hữu lệnh bài, từ khuôn mặt, dáng dóc, cho đến thông tin trong môn phái. Lệnh bài này sử dụng rất đơn giản, chỉ cần đưa linh hồn lực vào thông tin liền hiển thị ràng ra. thêm chút, linh hồn lực chính là lực lượng tinh thần của võ giả, lực lượng này là lực lượng vô hình, theo đẳng cấp của võ giả mà tăng trưởng.

      Xem xét xong lệnh bài tên gác cửa nhận biết được thân phận của Lôi Phong, nhưng tên gác cửa vẫn nhìn Lôi Phong lần nữa nhằm xác nhận cho chắc chắn. Cái này cũng do Lôi Phong mặc trang phục sang trọng nên tên đệ tử gác cửa mới kiểm tra kĩ như thế, thể để ngoại nhân xâm nhập môn phái a.

      Sau khi xem xét kĩ lưỡng, tên đệ tử gác cửa mới cho Lôi Phong bước vào Phong Lôi môn. Vừa vào được cửa Lôi Phong lại cấp tốc dùng lực chân chạy như bay về hướng Thu Phong Viện.

      Mong rằng đúng như ta suy đoán, Vân đệ xảy ra chuyện gì a. Nếu Vân đệ mà xảy ra chuyện gì, ta, Lôi Phong, thề diệt sạch cái gọi là thành chủ Ly Châu Thành.

      Thu Phong Viện.

      Hàn Bạch Vân ngồi ngay tại đại sảnh tiểu viện, khuôn mặt lo lắng, nhăn nhó đến cực điểm, Phong ca, ca mau trở về a. Do sử dụng Phá Thương Đan nên thương thế của Hàn Bạch Vân cũng hồi phục hơn tám phần, cái này cũng vì tên tráng hán kia chỉ mới có Linh Cấp mà Phá Thương Đan lại chuyên sử dụng chữa thương do võ giả Linh Cấp đánh. cần biết ngươi thuộc tinh nào của Linh Cấp, chỉ cần biết hể thuộc trong Linh Cấp mọi thương tổn gây ra, Phá Thương Đan đều có thể trị khỏi.

      lúc lo lắng, Hàn Bạch Vân nghe được tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, liền nhanh chân chạy ra mở cửa tiểu viện. Vừa mở cửa ra là khuôn mặt quen thuộc đến thể nào quen thuộc hơn, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về nơi này.

      Phong ca là Phong ca, cuối cùng ca cũng trở về.

      Lôi Phong chạy thấy cửa tiểu viện mở ra, đứng bên trong là Hàn Bạch Vân, mọi gánh nặng trong người cứ như cánh mà bay mất chẳng còn gì.

      là may mắn Vân đệ xảy ra chuyện gì.

      chút dư thừa, Hàn Bạch Vân phát lao ra năm chặt lấy Lôi Phong, miệng tính nhưng lại thành tiếng. Xúc động đến méo miệng a. Lôi Phong thấy biểu tình của Hàn Bạch Vân như thế liền vỗ vỗ vai trấn tĩnh Hàn Bạch Vân, miệng nhàn nhạt :

      - Cứ bình tĩnh lại . Ta ở đây có chuyện gì xảy ra đâu. Bình tĩnh chút, kể lại câu chuyện cho ta nghe, tuy ta đoán ra hơn tám phần nhưng ngươi cũng phải kể ràng chút.

      Hàn Bạch Vân cố gắng kiềm chế xúc động, cũng chẳng thèm quản tại sao Lôi Phong lại đoán được tám phần của câu chuyện, chút ấp úng, kể ràng lại chuyện xảy ra với mình.

      Ài! Đúng như ta dự đoán a! Nguyệt muội bị bắt về phủ thành chủ rồi.

      Trong câu chuyện của Hàn Bạch Vân kể, Lôi Phong lại cảm nhận được ân tình của Kiều Thu Nguyệt dành cho Hàn Bạch Vân.

      Theo Hàn Bạch Vân kể là do Kiều Thu Nguyệt khuyên can bỏ chạy về báo với Lôi Phong nên Hàn Bạch Vân mới đánh tiếp với tên tráng hán mà quay đầu chạy . Điều này cho thấy trí tuệ của Kiều Thu Nguyệt cũng cho thấy ân tình của Kiều Thu Nguyệt. Theo Lôi Phong suy nghĩ Kiều Thu Nguyệt chẳng biết chút gì Phong Lôi môn, chẳng biết chút gì về cái gọi là siêu cấp thế lực, chẳng biết chút gì về . Nàng lúc đó chẳng phải muốn Hàn Bạch Vân chạy thoát để báo tin với Lôi Phong nhằm cứu mình. Mà nàng muốn dùng lời lẽ uyển chuyển để Hàn Bạch Vân nghe theo mà chạy , cái nàng muốn chỉ là an toàn của Hàn Bạch Vân mà thôi, cái nàng muốn chỉ là muốn có thêm người vì mình mà bỏ mạng.

      Hàn Bạch Vân lúc đó hề nghĩ đến điểm này, cái Hàn Bạch Vân nghĩ là báo tin cho Lôi Phong cứu Nguyệt muội, vì Hàn Bạch Vân biết rất , Lôi Phong là ai, Lôi Phong chính là đệ tử thân truyền của chưởng môn chí tôn Phong Lôi môn, là người có dư khả năng đối phó với thành chủ Ly Châu. KhaiThien.com

      Chỉ thành chủ nho há có thể so sánh cùng đệ tử thân truyền của vị chí tôn của siêu cấp thế lực. Muốn đối đầu sao? Chỉ có con đường dành cho ngươi thôi, chết.

      Hàn Bạch Vân kể xong, Lôi Phong suy nghĩ chút, liền :

      -Ta xem thương thế của ngươi hồi phục, di chuyển chắc thành vấn đề. Ngươi mau qua kêu Tiêu Dao qua đây . Ta vào phòng hồi phục lực lượng chút, lúc nãy vì gấp gáp nên tiêu hao hết lực lượng trong cơ thể rồi. Nếu hồi phục chút nữa khó chiến đấu. Mau, nhanh về nhanh.

      Hàn Bạch Vân nghe thế liền gật đầu, thêm câu, quay đầu chạy hướng tiểu viện của Tiêu Dao mà .

      Ài, đành nhờ giúp đỡ của Tiêu Dao đệ thôi, sức mình ta nắm chắc phần thắng a. đủ thực lực cảm giác này khó chịu.

      Chuyện này cũng đúng thôi, tuy rằng thành chủ thành chẳng là gì đối với siêu cấp thế lực, nhưng mà Lôi Phong muốn phiền đến sư tôn , muốn phiền đến môn phái. Lại , phủ thành chủ cũng phải là chốn người, mà đối với lực lượng mình Lôi Phong khó lòng giết vào cứu người được nên đành phải mượn nhờ lực lượng của Tiêu Dao. Tuy vẫn còn cách cứu người khác, dùng thân phận đệ tử thân truyền để cứu người, cách này dùng chắc chắn được.

      Nhưng Lôi Phong lại muốn dùng, vì muốn đơn giản buôn tha cho Bách Thế Sinh, buôn tha cho thành chủ Ly Châu.

      Ngươi muốn giết ta, thế ta diệt cả gia đình của ngươi. Ta phải loại người độc ác nhưng ta cũng chẳng phải người lương thiện.

      Nếu như làm sai chỉ cần đơn giản lời xin lỗi liền xong chuyện, thằng Luyện* nó cũng tù rồi.

      Nhìn bóng dáng Hàn Bạch Vân biến mất, Lôi Phong nắm chặt thời gian, quay đầu trở vào tiểu viện điều tức hồi phục lực lượng.

      ...

      Hàn Bạch Vân đường chạy nghỉ, dù thân thể rất là mệt mỏi cùng mất sức, sau khoảng hai khắc* tiểu viện của Tiêu Dao xuất trước mặt.

      Nơi Tiêu Dao ở có tên là Diệp Phong Viện, nơi này so với Thu Phong Viện cũng khác nhau là mấy, chỉ khác ở chổ là tiểu viện của Diệp Phong Viện có nhiều phòng mà chỉ có phòng duy nhất cùng đại sảnh mà thôi.

      Hàn Bạch Vân gấp rút chạy vào Diệp Phong Viện, đứng trước tiểu viện, Hàn Bạch Vân cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, tay gõ cửa, lớn:

      - Tiêu Dao ca, Tiêu Dao ca có trong phòng ? Tiêu Dao ca.

      Bên trong tiểu viện, Tiêu Dao ngồi nghiên cứu lại chút về Võ Kĩ vừa được học, tuy Võ Kĩ này chưa thể tu luyện, tuy Võ Kĩ này chưa thể phát uy, nhưng tham khảo vẫn có lợi ích của nó. Còn về phần Võ Kĩ này là gì mà tới cả Tiêu Dao, Thất Tinh Tôn Cấp cũng chẳng thể tu luyện, sau này biết. nghiên cứu say xưa Tiêu Dao nghe giọng của Hàn Bạch Vân vang lên cùng tiếng đập cửa. Tiêu Dao bỏ qua việc làm, nhàng bước chân ra mở cửa. Tiểu viện vừa mở ra chưa kịp hỏi có chuyện gì, Tiêu Dao bị Hàn Bạch Vân nắm lấy kéo , miệng gấp rút :

      - Phong ca có chuyện rất quan trọng cần gặp ca, còn là chuyện gì vừa ta vừa kể cho.

      Tiêu Dao nghe là chuyện của Lôi Phong, mà chuyện này còn rất quan trọng, cũng nhanh chóng theo Hàn Bạch Vân câu trách móc. Hàn Bạch Vân vừa vừa kể tóm lượt gọn gàng mọi chuyện lại cho Tiêu Dao biết.

      Khi nghe Hàn Bạch Vân kể lại chuyện, biểu tình của Tiêu Dao liên tục chuyển đồi, từ chấn kinh sang khâm phục cuối cùng lại tức giận.

      Chấn kinh là vì ngờ Phong ca cùng Vân đệ lại đến thanh lâu chơi. Cái này là...cái tiểu muội muội nó a.

      Khâm phục là vì Phong ca chỉ dùng vài lời lại có thể cứu sống tâm hồn của con người.

      Còn về phần tức giận, cũng biết. Tiêu Dao ngờ con trai thành chủ Ly Châu lại vô pháp vô thiên, bắt người thôi, lại còn muốn giết người, mà người muốn giết lại là ngươi mà Tiêu Dao xem như là đệ đệ của mình. Còn chuyện tại sao Tiêu Dao lại xem Hàn Bạch Vân như là đệ đệ cái này là do Lôi Phong ảnh hưởng a.

      Đối đãi với con người cần nhiều quy tắc chỉ cần thấu hiểu là được.

      Tiêu Dao tức giận, người nổi lên từng trận sát khí, miệng trầm giọng :

      - Ngươi yên tâm . Chuyện này dù chẳng phải chuyện của ta, nhưng ta quản nó. Cái gì mà thành chủ Ly Châu. Hôm nay là ngày tận của .
      ...
      Hoàng Dung, cháu Tam Trưởng Lão, từ thông mình, những có thiên phú tu luyện cao mà còn là mỹ nhân người gặp người thích người thấy người , vẻ đẹp của nàng khó lòng mà dùng ngôn ngữ dung tục bình thường miêu tả ra được, chỉ có thể nàng đẹp như là tiên giáng trần mới có thể hình dung ra được chút nhan sắc tuyệt mỹ của nàng. Nàng chỉ đơn giản có thiên phú về tu luyện, nàng chỉ đơn giản là xinh đẹp, mà nàng còn có cả thiên phú rất cao về luyện dược, tương lai rất có khả năng kế nghiệp Tam Trưởng Lão. Cũng bởi vì mấy điều này, mà Tam Trưởng Lão cưng chiều nàng hết mực. Do được cưng chiều từ nên tính cách của nàng có chút ương ngạnh, táo bạo, cùng chút ngây thơ đáng có của tiểu nương mới lớn.

      Khoảng hơn nửa tháng trước nàng tiếp nhận nhiệm vụ môn phái nên phải rời khỏi môn phái trong khoảng thời gian. Vào hôm nay nàng mới trở về môn phái. Tuy rằng là trở về môn phái nhưng tâm trạng của nàng lại rất là vui. Chỉ mới lúc nãy mà thôi, khi nàng còn ở Ly Châu Thành trong Thái Hòa Lâu, chọn lựa vật phẩm, nàng nhìn trúng viên thạch nhìn bình thường nhưng lại có chút đặc biệt. Nàng tính mua viên thạch này tặng cho Tứ Trưởng Lão, lão gia gia này tuy rằng liên quan thân thích gì với nàng nhưng từ lúc nàng còn rất thương nàng, lúc nàng lớn còn thường luyện chế ra vài sản phẩm luyện khí tặng nàng. Nhưng ai ngờ đâu, trong lúc nàng phân vân có mua viên thạch hay nam nhân tuấn nhưng khí chất có chút hèn hạ, lại lừa gạt nàng, đoạt mất viên thạch này.

      Mà điều làm nàng tức hơn hết, chính là lúc đầu nàng còn chẳng biết lừa gạt, còn chính tay đưa viên thach với mưu tính chơi vố cho đau lòng, ai mà ngờ đâu người ta chẳng bị đau lòng mà ngược lại nàng bị lừa mất viên thạch.

      Loại nam nhân gì đâu, mà lại lừa gạt nữ nhân như ta chứ, ài cùng do ta phút yếu lòng mà bị gạt mất, ước gì giờ ta được gặp lại a, ta mà gặp lại ta thề cho sống bằng chết.

      Nhưng có lẽ nàng ngờ điều ước của nàng sắp trở thành thực.

      Lôi Phong a. Ngươi sắp chịu khổ rồi! Mỹ nhân chuẩn bị đến kiếm ngươi kìa hắc hắc.

      Tâm trạng lúc buồn bực, Hoàng Dung bổng thấy đẳng xa Tiêu Dao sư huynh tùng tùng nổi giận, tính tò mò của nữ nhân nổi lên liền nhanh chóng hướng tới chổ của Tiêu Dao mà bước tới.

      - Tiêu Dao sư huynh chờ ta chút a.

      Tiêu Dao nghe tiếng người gọi mình, liền nhận ra người gọi là nữ nhân rắc rối cực kỳ, Hoàng Dung sư muội. Tiêu Dao vì là đệ tử thân truyền của chưởng môn cộng thêm là đệ tử có đẳng cấp cao nhất trong môn phái nay với thân phận như vậy nên Tiêu Dao chỉ tiếp xúc với số người mà thôi, mỹ nhân Hoàng Dung này chính là trong số đó.

      Chỉ trong phút chốc Hoàng Dung chạy đến trước mặt của Tiêu Dao cùng Hàn Bạch Vân, nở nụ cười với Tiêu Dao, nụ cười này có thể làm cho bướm bay trời ghen ghét đến té chết, giọng nhàng hỏi Tiêu Dao:

      - Sư huynh có chuyện gì vậy? Sao nhìn sư huynh tức giận đến thế, cho ta nghe với, ta giải quyết dùm cho. Hì hi.

      Ài, đúng là phiền phức.

      Tiêu Dao cũng chịu khó mỉm cười, đáp lại:

      - Ta rất vội đến Thu Phong Viện, Phong ca có chuyện rất quan trọng nhờ ta. KhaiThien.com

      Hoàng Dung khẽ nhíu đôi lông mài liễu lại suy nghĩ chút, nhưng cũng chẳng nghĩ ra cái Phong ca này là ai, liền hỏi lại:

      - Phong ca này là ai, sao ta biết. Sư huynh hình như trong môn phái đẳng cấp là đệ nhất rồi a. Sao lại gọi tên Phong ca kia là ca vậy?

      Tiêu Dao thầm than khổ tiếng, tiếp tục cho xong chuyện nhanh chút, muốn dính vào vị mỹ nhân này a.

      - Phong ca chính là Lôi Phong, đệ tử đầu tiên của sư tôn ta. Vào thời gian sư muội vắng Phong ca trở về môn phái nên muội biết. Với lại vì Phong ca bái sư trước nên ta gọi là ca. Vậy nha, thời gian có nhiều ta làm chuyện quan trọng đây.

      Lôi Phong? A! ra là cái tên đó. Cái tên mà lúc nào cái mặt cũng đơ đơ ra chẳng chịu chuyện, lúc nào cũng cấm đầu tu luyện. Lúc , hình như ta rất thích chơi với ta a. Nhưng mà cả trăm lần như chẳng bao giờ chịu chơi với ta cả. Hình như cũng vì muốn chơi với ta nên ta mới thích chơi với phải. ngờ mất tích thời gian dài, giờ lại xuất . biết giờ thế nào nữa, chắc cũng là cái mặt ngu ngốc đơ ra như thế quá. gặp mới được.

      Dứt khỏi suy nghĩ, Hoàng Dung nhìn lên thấy Tiêu Dao cùng Hàn Bạch Vân được đoạn.

      Nàng nắm chặt thời cơ, phóng chân chạy lại gần, chặn Tiêu Dao lại :

      - Khoan ! Ta cũng biết tên Lôi Phong mặt ngu đó.. à , Phong ca, hì hì, ngươi dẫn ta theo với ta muốn gặp .

      Ài đúng là phiền phức mà.

      Tiêu Dao tính từ chối khéo để tách mà bà này ra, chưa kịp mở miệng Hàn Bạch Vân với khuôn mặt lo lắng, mở miệng giành :

      - Tiêu Dao ca kệ . Dẫn sư tỷ theo . Chúng ta còn thời gian đâu. Cứu người mới quan trọng.
      Tiêu Dao nghe Hàn Bạch Vân , biết chuyện thể chậm trễ đành gật đầu đồng ý dẫn mỹ nhân rắc rối này theo.

      Cứ thế ba người nhắm hướng Thu Phong Viện mà tới.

      ...

      Lôi Phong ngồi khoanh chân, nhắm mặt, tay kết ấn đặt trước bụng, tập trung cao độ hồi phục lực lượng. Khi lực lượng hồi phục hơn sáu thành Lôi Phong cảm nhận được có người tiến tới đây. cần nghĩ Lôi Phong cũng biết người đến chính là Tiêu Dao cùng Hàn Bạch Vân. Lôi Phong mở mắt đứng dậy, bước chân ra mở cửa tiểu viện.

      Nhân thủ đến đủ chuẩn bị chiến thôi.

      Nhưng Lôi Phong có lẽ thể ngờ được nhân thủ chỉ có ba người , Vân đệ, Tiêu Dao đệ, còn ngoài ý muốn có thêm người mà người này là người từng hẹn ngày gặp lại.

      .....

      Luyện*: Tên này là ai chắc cũng biết rồi a. Nếu biết có thể lên google seach Lê Văn Luyện thôi.
      Nửa Canh giờ*: tiếng.
      Hai khắc*: nửa tiếng.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: Tiến công tới Ly Châu.

      đường đến Thu Phong Viện, Lý Tiêu Dao cũng kể cho tiểu sư muội – Hoàng Dung sơ lượt câu chuyện Lôi Phong cần nhờ, nhưng Lý Tiêu Dao cũng rất khôn khéo ngắt bỏ tình tiết Lôi Phong thanh lâu, chỉ đơn giản rằng Lôi Phong đấu giá được nữ nô mà thôi. Theo mạch của câu chuyện là biểu tình thay đổi liên tục của Hoàng Dung, từ khinh bỉ chuyển sang bất ngờ rồi cuối cùng là tức giận.

      Hoàng Dung có biểu tình khinh bỉ như thế cũng vì nàng nghĩ rằng Lôi Phong đấu giá nữ nô chẳng có ý tốt gì, chỉ muốn mua về phục thị cho mình.

      Nhưng rồi nhanh chóng nàng biết rằng mình trách lầm Lôi Phong, ngươi ta chỉ muốn giải thoát cho nữ nô thôi chứ phải mua về đùa bỡn. Cũng chính vì điểm này nên mới khiến nàng bất ngờ, chỉ vài câu nhìn như đơn giản nhưng chứa biết bao nhiêu chân lý, giúp người bỏ được định kiến ngu ngốc của nô lệ, trở về với kiếp con người.

      Cuối cùng là tức giận, vì sao lại tức giận, cần chắc mọi người ai cũng hiểu vì sao nàng lại tức giận a. Giết người để cướp tiểu nương chưa trưởng thành về đùa bỡn. Đây là hành động gì? Cầm thú sao? So sánh tên đó với cầm thú chính là sỉ nhục cho cầm thú a.

      cũng được lúc khá lâu, ba người đến trước Thu Phong Viên, nhanh chân bước vào. Vừa vào thấy Lôi Phong mở cửa tiểu viên, khuôn mặt hơi chờ mong đứng trước cửa. Nhưng rất nhanh chóng sau đó, khuôn mặt Lôi Phong đứng hình, đơ ra như cây cơ.

      Trời! Sao vị mỹ nhân này lại đến đây vậy!

      Lôi Phong nhìn chằm chằm vào Hàn Bạch Vân như muốn hỏi, ta bảo ngươi kiếm Tiêu Dao đệ sao ngươi lại kiếm phiền phức cho ta vậy.

      Hàn bạch Vân cùng Lý Tiêu Dao thấy biểu tình của Lôi Phong như vậy, cùng lấy làm quái lạ vừa tính mở miệng hỏi, nhưng chưa kịp nghe giọng của Hoàng Dung kế bên vang lên.

      - A! ra là ngươi. Ta còn tìm được ngươi sao. Tên lừa gạt chịu chết .

      Đúng là ông trời cũng giúp ta mà. Lần này ta cho ngươi chạy thoát.

      Lý Tiêu Dao cùng Hàn Bạch Vân nghe Hoàng Dung , mặt cả hai đều ngu ngơ chưa kịp hiểu được chuyện gì diễn ra, thấy Hoàng Dung cho tay vào Như Ý Túi rút kiếm ra, đường phóng thẳng, nhắm hướng Lôi Phong mà đánh tới.

      Đồ nữ nhân dã man. Chưa gì rút kiếm chém người rồi a.

      Lôi Phong chút cũng do dự, cho tay vào ngay Như Ý Túi đeo bên hông, rút nhanh ra thanh kiếm, đón đỡ đòn tấn công của Hoàng Dung. Bạo nữ Hoàng Dung đường tới, tay huy động kiếm đánh tới Lôi Phong, nhưng Lôi Phong phản ứng nhanh đón đỡ được đòn đầu của nàng. chút cũng chậm trễ, nàng tiếp tục biến chiêu đánh đến Lôi Phong.

      Kiếm tay nàng được sử dụng rất là thuần phục, từng đòn thế như ép đối thủ vào đường cùng, cộng thêm khí chất táo bạo của nàng càng làm tăng thêm khí chất khi ra đòn. Nàng xuất ra từng đường kiếm gọn gàng, sạch , thế của nàng chỉ công thủ, lấy nhanh làm chủ, chút dư thừa cũng có.

      Khí Kỹ Thiên Kỹ Cao Cấp – Phong Cuồng Lôi Bạo.



      Tuy nàng sử xuất Phong Cuồng Lôi Bạo rất thuần phục nhưng mức độ biến hóa của chiêu thức cùng uy lực thể nào so sánh cùng Lý Tiêu Dao được. bằng có nghĩa là Lôi Phong thoải mái. Ngược lại, Lôi Phong còn chật vật hơn khi đối kháng cùng Lý Tiêu Dao. Khi đối chiến cùng Lý Tiêu Dao, bất quá Lý Tiêu Dao chỉ sử ra năm thành thực lực thôi, mà vị mỹ nhân như tiên này mỗi lần đánh lại chẳng chừa lại chút lực. Nàng có đẳng cấp bằng Lý Tiêu Dao , nàng chỉ mới có Nhị Tinh Tôn Cấp mà thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho Lôi Phong chữi tục rồi. Thử nghĩ chút mà xem Nhị Tinh Tôn Cấp khi đối chiến với Thất Tinh Linh Cấp, lại đánh hết lực như thế, Lôi Phong bại là hay lắm rồi chớ ở đó mà phản khàng gi nữa.

      Huống hồ chi, Lôi Phong đối với Khí Kỹ chút cũng chẳng biết, từ lúc trở về môn phái tới giờ cũng chưa từng được đến Công Kỹ Các để xem Khí Kỹ, Võ Kỹ, hay công pháp gì cả. Công Kỹ Các mỗi tháng chỉ mở lần vào đầu tháng, tuy nơi này thuộc Ngũ Trưởng Lão quản lí nhưng tới chính lão cũng có quyền hành gì ở nơi này. Bề ngoài là thuộc Truyền Công Đường, nhưng Công Kỹ Các lại là do các lão quái vật mình trong Phong Lôi môn quản lí. Đến cả Chưởng môn chí tôn như Phong Vô Ảnh lúc bình thường muốn ra vào Công Kỹ Các cũng phải có lý do chính đáng mới được, huống hồ gì Lôi Phong.

      Công Kỹ Các rắc rối như vậy cũng là điều dể hiểu thôi. Công Pháp, Võ Kỹ, Khí Kỹ chính là những thứ quan trọng nhất của môn phái, mọi môn phái phát triển như thế nào, mọi môn phái tồn tại như thế nào, ít nhiều gì cũng có dính dáng đến những thứ này.

      Lôi Phong đánh từ cửa tiểu viện đánh ra tới ngoài sân, khổ chẳng thể tả nổi. Mỗi đòn của bạo nữ Hoàng Dung tuy Lôi Phong đều đỡ được hết bị ăn chém nhát nào, nhưng phong lực của Hoàng Dung vẫn chấn vào cơ thể Lôi Phong, làm Lôi Phong ăn đau khổ muốn khóc ra nước mắt. May mắn thân thể của Lôi Phong biến thái hơn người bình người biết bao nhiêu lần, nếu có thân thể này, cái lực lượng phát ra từ kiếm thôi cũng đủ để cho Lôi Phong trọng thương hơn trăm lần rồi.

      Lôi Phong giơ kiếm lên tiếp tục đón nhận công kích như sấm gào của bạo nữ, vừa đỡ được, Lôi Phong kéo đường kiếm dài đẩy Hoàng Dung ra xa, đầu quay lại nhìn Lý Tiêu Dao cầu cứu.

      Lý Tiêu Dao cùng Hàn Bạch Vân từ đầu tới giờ vẫn đứng thẩn thơ tại chổ nhìn trận chiến, khi thấy Lôi Phong nhìn mình cầu cứu, Lý Tiêu Dao mới kịp bừng tỉnh lại. Lý Tiêu Dao nhanh chóng dậm chân cái, phóng lại gần Hoàng Dung, sử ra loạt động tác như mây trôi nước chảy, đơn giản cướp thanh kiếm từ tay Hoàng Dung.

      Kể dài dòng nhưng từ lúc bắt đầu trận chiến cho đến tại, mọi chuyện diễn chưa đến hai phút nữa.

      Hoàng Dung mất kiếm, khuôn mặt mỹ lệ giận tùng tùng, hướng Lý Tiêu Dao lớn:

      - Sư huynh sao lại cướp kiếm của ta. Mau trả kiếm cho ta, ta phải đánh chết tên lừa gạt này. Mau mau trả kiếm đây! KhaiThien.com

      Lôi Phong mặt đầy đường hắc tuyến. Bạo nữ bạo nữ a, ai rước nàng về làm vợ chắc mỗi ngày phải bị ăn vài nhát quá.

      Khuôn mặt Lý Tiêu Dao cũng chẳng hơn gì Lôi Phong, cố gắng nặn ra nụ cười, đáp lại:

      - Sư muội bình tĩnh . Chắc xảy ra hiểu lầm gì rồi! Đây là Phong ca, đệ tử của chưởng môn a, muội còn ra tay như thế chưởng môn trách phạt đó…

      Hoàng Dung nghe khuôn mặt xinh đẹp thế tức giận càng thêm tức giận, cho Lý Tiêu Dao hết lời cắt mất.

      - Cái gì mà hiểu lầm chứ! ràng lừa gạt mất của ta…khoang , sư huynh là Lôi Phong. đúng đúng a. Tên này khuôn mặt gian xảo như vậy làm sao là tên Lôi Phong mặt đơ được chứ.

      Lôi Phong nghe , khuôn mặt đen lại càng đen hơn, ta hoạt bát nhanh nhẹn thế mà bảo ta gian xảo a, cái này còn chưa hết còn ta là cái tên mặt đơ nữa chứ, cả hai loại người phải là ta nha.

      Hoàng Dung khi xong liền nhìn chằm chằm vào Lôi Phong như muốn tìm kiếm gì đó, tên này là Lôi Phong mặt đơ sao, nhìn khí chất chẳng giống chút nào, nhưng nhìn kỹ lại lại đúng là có vài điểm giống với tên Lôi Phong lúc . Quái lạ, sao ta vẫn thể ghép cái tên trước mặt cùng với cái tên ở quá khứ vào thành được nhỉ. Chẳng lẽ tên này là giả mạo, điều này là có khả năng , trước mặt chưởng môn muốn giả mạo cũng thể giả mạo được a. Vậy vì làm sao ta lại thấy tên này cùng tên Lôi Phong lúc trước là hai người khác nhau ta.

      Trực giác nữ nhân này cũng là quá nhạy bén , nàng đoán đúng rồi Lôi Phong tại làm sao có khả năng là Lôi Phong lúc trước được.

      Nghi vấn trong đầu làm Hoàng Dung buột miệng hỏi câu mà tới chính nàng cũng cho rằng câu này là ngu ngốc.

      - Ta nhìn ngươi có vẻ bề ngoài giống như Lôi Phong ta gặp lúc , từ hình dáng như thế có thể chắc chắn ngươi là Lôi Phong rồi, nhưng ta lại cảm nhận được ngươi phải là tên Lôi Phong đó, ngươi là Lôi Phong sao?

      Câu hỏi rất là ngu ngốc, chắc chắn người ta là Lôi Phong rồi lại hỏi ngược lại có phải là Lôi Phong , cái này ngu ngốc còn là gì. Tuy rằng ngu ngốc nhưng Lôi Phong lại gợn sóng trong lòng chẳng thôi, chẳng lẽ ta lộ sơ hở gì bị nữ nhân này nhìn thấu sao, điều này có thế, đến sư tôn còn biết sao nữ nhân này lại biết được. Tâm động nhưng mặt động, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, nở nụ cười nhàn nhạt, Lôi Phong trào phúng đáp lại lời Hoàng Dung.

      - Theo lời ngươi , ngươi biết ta là Lôi Phong rồi, vậy mà còn hỏi ta có phải là Lôi Phong hay , cái này cũng là dư thừa quá .

      thôi , Lôi Phong còn làm thêm số biểu tình khuôn mặt như tỏ vẻ thương hại cho con người ngu ngốc. Nhìn thấy Lôi Phong như thế, Hàn Bạch Vân cùng Lý Tiêu Dao đứng bên, nén cười đến nhăn mặt. Ngược lại với hai người, Hoàng Dung mỹ nữ khuôn mặt mảng đỏ thẹn thùng, phần nhiều là tức giận, chân dậm xuống đất, lái nhanh sang chuyện khác.

      - Hừ! Ta cần biết ngươi có phải là Lôi Phong hay . Ta chỉ biết ngươi cướp mất viên thạch của ta. là trả lại cho ta. Hai là ăn đòn tiếp .

      Lôi Phong nghe thế chút chột dạ, miệng cười ha hả hỏi Hoàng Dung.

      - Ngươi bảo ta cướp viên thạch của ngươi. Vậy ta hỏi ngươi ta có dùng hành động hay lời lẽ hăm dọa gì để đoạt lấy viên thạch của ngươi hay ?

      chút chần chờ, Hoàng Dung liền trả lời ngay.

      -Hình như có a.

      Lôi Phong nghe trả lời như thế, cười gian xảo như kiểu mưu thực được, tiếp:

      - Ta dùng lời lẽ hăm dọa, càng dùng hành động cướp đoạt gì, thế sao ngươi lại bảo ta cướp viên thạch của người chứ. Làm ơn chuyện phải suy nghĩ chút .

      lần nữa, Lôi Phong khi chuyện lại dùng biểu tình như xấu hổ dùm cho Hoàng Dung, biểu tình này làm cho Hàn Bạch Vân cùng Lý Tiêu Dao mới vừa thoát khỏi cơn cười lại tiếp tục đứng nín cười. Hoàng Dung đứng bên thấy như vậy, khuôn mặt đỏ lên xấu hổ, biểu tình vô cùng khó coi, hình như đúng a, đâu có hăm dọa hay dùng hành động gì đâu mà ta kêu đánh cướp của ta cơ chứ, chẳng lẽ ta chuyện chẳng biết suy nghĩ sao. Nhưng sao ta cảm thấy chuyện có cái gì đó đúng a.

      cho Hoàng Dung có thời gian suy nghĩ, Lôi Phong khuôn mặt bổng nghiêm nghị, :

      - Ngươi làm mất thời gian của chúng ta qua. Tiêu Dao đệ chắc Vân đệ cho ngươi chuyện gì xảy ra rồi, chúng ta nhanh chóng cứu người thôi. còn thời gian đâu.

      Nghe Lôi Phong , Hàn Bạch Vân cùng Lý Tiêu Dao bổng nhớ đến chuyện quan trọng, hai người cùng nhìn Hoàng Dung cái như trách móc. Hoàng Dung bị nhìn như vậy, làm nàng có cảm giác như mình vừa gây ra chuyện lỗi lầm lớn lắm, khuôn mặt ngượng ngùng, cuối thấp.

      Lý Tiêu Dao gật đầu cái, :

      - Đúng vậy! Vân đệ kể ta nghe rồi. Phong ca bây giờ chúng ta nhanh chóng cứu người thôi.

      Lôi Phong cũng gật đầu, miệng đáp lại:

      - Tốt! Giờ chúng ta cứu người thôi. Vân đệ, ngươi ở lại đây , ta cùng Tiêu Dao đệ là được rồi.

      Hàn Bạch Vân nghe thế, liền lắc đầu, khuôn mặt kiên định, :

      - ! Ta ở lại đây. Phong ca ta cũng muốn , ca yên tâm thương thế của ta cũng khỏi nhiều lắm rồi, có chuyện gi đâu.

      Chính lúc này, Hoàng Dung đứng bên cũng nhanh chân chen miệng vào.

      - Ta cũng muốn nữa, để ta theo với ta giúp đỡ các ngươi cứu người a.

      Lôi Phong chẳng thèm ngó ngàng gì đến Hoàng Dung, tiếp tục cất tiếng với Hàn Bạch Vân.

      - Được rồi! Nếu ngươi muốn vậy cùng theo thôi, để khỏi mất thời gian, Tiêu Dao đệ phiền ngươi vác Vân đệ vậy.

      Tuy ở chung thời gian lâu lắm, nhưng Lôi Phong cũng hiểu rất tính cách của Hàn Bạch Vân, khi quyết định chuyện gì trời có sập vẫn giữ nguyên quyết định đó. Cũng bởi vì vậy, Lôi Phong chút do dự cũng có liền đồng ý cho Hàn Bạch Vân theo. Dù sao, tiến vào phủ thành chủ, Hàn Bạch Vân vẫn có khả năng tự bảo vệ bản thân, cho dù Hàn Bạch Vân tự bảo vệ được cũng còn Lôi Phong .

      Tiêu Dao nghe Lôi Phong , cũng chẳng suy nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu.

      - Tốt! Chuyện đó cứ giao cho ta. KhaiThien.com

      Hoàng Dung nhìn ba nam nhân trước mặt, chuyện mà chẳng thèm chú ý tới mình, liền tức giận, hoa tay múa chân rống lớn:

      - Các ngươi có nghe ta hay ? Ta cũng muốn theo.

      Lôi Phong khuôn mặt như thường, nhàn nhát đáp lại:

      - Nữ nhân theo nam nhân chém giết làm gì. Ở nhà cho ta.

      Hoàng Dung nghe Lôi Phong thế liền hừ lạnh cái, kể chiến công của mình ra.

      - Cái gì mà nữ nhân thể chém giết. Ta đây nhận biết bao nhiêu nhiêm vụ giết cướp bóc rồi, số người chết tay ta cũng hơn trăm. Ở đó mà nữ nhân phải ở nhà, ta phi.

      Khi chuyện, khuôn mặt của Hoàng Dung mảnh kiêu ngạo.

      Cái loại nữ nhân gì đây. Bạo nữ đúng là bạo nữ a. Mới mười sáu mười bảy tuổi thôi lại giết hơn trăm người rồi. Chẳng lẽ cái Ngũ Thiên Đại Lục này, nữ nhân đều là dạng máu lạnh như thế.

      Lôi Phong đổ oan cho tất cả nữ nhân đại lục rồi. Chỉ có những nữ nhân trở thành võ giả mới tiếp xúc với máu tanh sớm như thế, chứ các nữ nhân đại lục cũng chẳng khác gì nữ nhân trái đất, đều là nữ nhân mềm yếu, thấy máu là sợ a.

      Lôi Phong nghe thấy thế, cười nhàn nhạt, :

      - Ngươi muốn theo cũng được. Gọi ta tiếng Phong ca ta cho ngươi theo.

      Sao nam nhân này lại thay đổi nhiều như vậy. Lúc trước ta rũ chơi chung cỡ nào cũng chịu, còn giờ lại thích đùa giỡn với ta như thế. Đúng là con người có lúc này lúc khác a. Nhưng làm vậy, ta lại thấy có cái gì đó vui vẻ trong lòng, là khó hiểu.

      Hoàng Dung khẽ nhíu đôi mày liễu lại, miệng hừ cái, đáp trả:

      -Phong ca! Hừ ngươi xứng sao…

      cho Hoàng Dung hết câu, Lôi Phong nhanh miệng trước.

      -Tốt! Phong ca cũng gọi rồi, vậy theo thôi. Chúng ta xuất phát nào.

      Vừa dứt câu, Lôi Phong phóng chân trước, Lý Tiêu Dao cõng Hàn Bạch Vân cũng nhanh chóng theo sau.

      Hoàng Dung còn thẩn thờ tính lại cho Lôi Phong biết, rằng nàng có ý gọi là Phong ca, nàng chỉ muốn rằng có tư cách để nàng gọi là Phong ca thôi, nhưng nàng chưa hết câu Lôi Phong chớp thời cơ như kiểu nàng gọi là Phong ca rồi…thôi nghĩ nữa, nam nhân này quá gian xảo . Nàng cũng nhanh chóng phóng chân rượt theo bọn Lôi Phong.

      Chỉ trong phút chốc cả bọn bốn người gồm Lôi Phong, Lý Tiêu Dao, Hàn Bạch Vân, Hoàng Dung, xuất trước cổng môn phái. Mấy tên đệ tử gác cửa nhận ra Lý Tiêu Dao cùng Hoàng Dung nên cũng chẳng có hành động cản trở gì. Cứ như vậy, bốn người ra khỏi Phong Lôi môn, nhắm hướng Ly Châu Thành mà chạy đến.

      Khi di chuyển, Lý Tiêu Dao cõng Hàn Bạch Vân đầu bỏ lại Lôi Phong cùng Hoàng Dung khoảng cách cũng xa lắm, cái này cũng do Lý Tiêu Dao hạ thấp tốc độ lại, nếu tới bóng Lý Tiêu Dao, Lôi Phong cùng Hoàng Dung cũng khó mà nhìn thấy được. Điều này đáng , điều đáng lại là Lôi Phong khi di chuyển lại chẳng thua kém gì Hoàng Dung, ngược lại, còn nhỉnh hơn nàng chút. Cái này làm cho Hoàng Dung rất ư là kinh ngạc nhưng cũng làm nàng bực bội, vì nàng vừa tính kế, đợi lúc di chuyển, Lôi Phong tốc độ chậm chạp làm mất thời gian cứu người. Ý đồ rất a. Chính là muốn chộc quê Lôi Phong để trả thù cho chuyện vừa nãy Lôi Phong nàng làm mất thời gian cứu người. Ai mà ngờ đâu được, người ta di chuyển chút cũng chậm a, nhìn như còn nhỉnh hơn cả nàng nữa, cái này chộc quê cái gì đây, người ta di chuyển nhanh à. là buồn bực mà.

      Bốn người cứ như thế mạch nhắm hướng Ly Châu Thành chạy như bay mà đến. Nhìn từ xa cứ như là bốn bóng đen đua nhau mà chạy rất nhanh vậy. Tốc độ này đến cả ngựa cũng dám tranh phong a.

      .......

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: Bốn người trận chiến.

      Xế chiều tại cổng Ly Châu Thành

      Nhóm binh lính ngáp ngắn thở dài vì mệt mỏi của ngày dài làm việc, thấy có bốn người, nam nhân khuôn mặt tuấn tú mặc bộ trang phục sang trọng, nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần mặc bộ trang phục màu lam, đệ tử chân truyền Phong Lôi môn cõng vai thiếu niên trẻ tuổi mặc trang phục sang trọng khác.

      Đúng vậy!

      Bốn người này ai khác, chính là bọn người Lôi Phong.

      Đến trước cổng thành, Lý Tiêu Dao liền đặt Hàn Bạch Vân xuống, xong rồi phóng lại chổ của đám lính, khuôn mặt lạnh lùng hỏi:

      - ! Phủ thành chủ ở đâu. Tốt nhất là nên thà chút, nếu đừng trách ta.

      Đám lính nghe Lý Tiêu Dao hỏi, do dự hồi mà vẫn chưa , bổng có tên trong số đó, chấp tay hướng Lý Tiêu Dao, đáp lại:

      - Công tử chẳng biết kiếm thành chủ đại nhân có chuyện gì ?

      Lý Tiêu Dao khẽ nhíu mày cái, phóng xuất phong lực trong cơ thể ra để uy áp, miệng trầm, quát:

      - Chuyện gì các ngươi cần biết. Bây giờ ta đếm từ đến ba, nếu còn chịu đừng trách ta. , hai,,,

      Đám lính bị uy áp của Lý Tiêu Dao làm cho cả người bủn rủn, sức lực cánh mà bay, thêm lời của Lý Tiêu Dao lạnh lùng như thế, bọn chúng cũng đoán biết sắp có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi, cũng còn do dự hay ấp úng nữa, cả bọn rối ra rối rít giành nhau :

      - Thưa công tử, phủ thành chủ nằm phía bắc Ly Châu Thành, cách nơi đây khoảng mười mươi mấy dặm.

      - Đúng vậy! Đúng vậy! Công tử chỉ cần theo hướng này đường thẳng là tới.

      - Công tử có muốn ta dẫn đường ? Ta hết lòng hướng dẫn a.

      cũng thể trách đám lính được. Tuy rằng bọn chúng làm việc cho thành chủ, nhưng Lý Tiêu Dao lại uy hiếp đến tính mạng của bọn chúng. Đứng trước giữa sống và chết ai cũng chọn sống cả. Dù biết điều đó là phản bội đáng khinh bỉ.



      Cái gì mà khinh bỉ, cái gì mà phản bội, sống mới là thực tế nhất.

      Những cái khác chỉ cần đến việc Lý Tiêu Dao khoác mình bộ y phục của đệ tử chân truyền trong Phong Lôi môn thôi, đám lính liền biết lựa chọn đúng đắn giữa thành chủ với Lý Tiêu Dao. Thành chủ thành há có thể so sánh cùng đệ tử chân truyền của siêu cấp thế lực. Hên rằng bọn chúng biết Lý Tiêu Dao còn có thân phận khác, đệ tử thân truyền của Chưởng môn Phong Lôi môn, bọn chúng mà biết chắc rối rít giết người mở đường cho Lý Tiêu Dao vào phủ thành chủ luôn rồi.

      Lý Tiêu Dao khi biết được chính xác phủ thành chủ năm đâu cũng chẳng buồn thêm lời nào với đám lính, quay đầu ra dấu cho bọn Lôi Phong phía sau, rồi cả bốn người phóng thân nhắm hướng phủ thành chủ mà .

      Khi bốn người khuất bóng, đám lính người đổ đầy mồ hôi lạnh, thở phào cái nhõm. Trong đó, lính cất tiếng :

      - Chẳng biết thành chủ đại nhân của chúng ta chọc gì đến cái tên đó nữa. Nhìn cái mặt hung thần ác sát như thế lần này chắc Ly Châu Thành này phải đổi chủ rồi.

      - Ngươi đúng. Hết chuyện làm rồi sao lại chọc vào mấy cái tên đệ tử chân truyền Phong Lôi môn chứ, đúng là…

      - Thôi các ngươi đừng nhiều chuyện nữa. Dù là chuyện gì cũng liên quan đến chúng ta. Chúng ta cứ làm tốt bổn phận, giữ cho tốt cái mạng, vậy là được rồi.

      người chạc tuổi bổng nhiên cắt đứt mấy tiếng nghị luận.

      ……

      đường đến, mất hơn hai khắc mới tới trước cửa phủ thành chủ, cửa lớn treo cái bảng đề Thành Chủ Ly Châu. Hai tên gác cửa thấy nhóm người Lôi Phong mặt đầy sát khí tiến về đây, muốn định ngăn cản nhưng lại dám ra tay. trong hai tên liền nhanh trí, cuối người thi lể cái, chấp tay với bọn Lôi Phong.

      - Kính chào các vị đại nhân, chẳng biết mấy vị đến đây có việc gì? Nếu cần gặp thành chủ tại hạ thông báo.

      Nhóm người Lôi Phong vẫn dừng bước, chỉ để lại nhàn nhạt câu rồi tiếp tục bước tiếp.

      - Té! chết.

      Kèm theo câu luồng sát khí lạnh thấu xương, chạy dọc từ sóng lưng lên đại não của hai tên lính. Bọn chúng run rẩy đứng đó phản ứng gì, đến khi bốn người khuất bóng liền ngồi bệt xuống đất thở hì hụt.

      …..

      Cứ như thế nhóm bốn người Lôi Phong thẳng vào sân lớn của phủ thành chủ mà chẳng có ai ra tay ngăn cản gì, nhưng khi vừa đến được sân lớn thấy người trung niên tầm bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt có đôi nét giống Bách Thế Sinh, sau lưng gã là bốn tráng hán cũng cỡ tuổi gã, chạy ra đón tiếp bốn người với khuôn mặt tươi cười thân thiện. KhaiThien.com

      - Ta là thành chủ Ly Châu Thành, tên là Bách Minh, biết các vị đến thăm nên có chuẩn bị trước, thất lể rồi. Chẳng biết mấy vị đến đây có chuyện gì?

      Lôi Phong nghe thế liền cười ha hả, lạnh lùng đáp trả:

      - Ngươi tên là gì? Minh à! Ta khinh! minh mà lại dung túng con cái làm điều xằng bậy. minh mà để con mình vô giáo dục. minh mà để khi nam phách nữ. Còn hỏi ta đến đây có chuyện gì? Ta đây là đến để giết hai cha con ngươi.

      Chuyện này Lôi Phong cũng đúng. Nếu có Bách Minh dung túng cho con mình, làm sao Bách Thế Sinh lại dám giết người cướp nữ nhân như thế. Cái này là đúng tội mà. Có khi Bách Minh kia cũng chẳng phải là hạng tốt đẹp gì, nhiều lúc còn làm nhiều chuyện độc ác hơn cả Bách Thế Sinh nữa chừng. Phụ nào tử nấy mà, cái này hẳn sai .

      Bách Minh nghe Lôi Phong , tuy trong lòng giận chẳng tả nổi, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét tươi cười, đáp lại lời Lôi Phong.

      - Công tử chắc xảy ra hiểu lầm gì với khuyển nhi của ta rồi. Có chuyện gì cứ từ từ , nếu khuyển nhi ta làm sai ta chắc chắn trị tội trước mặt công tử.

      Lôi Phong nghe thế, chỉ cười lạnh cái, tiếp:

      - Được! Ta là người rất hiểu lý lẽ, ta sống luôn cho người khác cơ hội, nếu bây giờ ngươi có thể đem con ngươi ra xử tử trước mặt ta. mọi chuyện coi như xong. Ngươi làm được ?

      Nghe Lôi Phong , Bách Minh bổng ngẩn người, xử tử con ta, nghe là mát tai. Khuôn mặt của vị thành chủ này càng lúc càng trầm hơn, quay lại sau lưng nhìn bốn người tráng hán cái, thấy cả bốn người đều đồng loạt gật đầu, lúc này thành chủ Ly Châu Thành mới tiếp tục lên tiếng:

      - Các ngươi cũng đừng có quá phận như vậy. Đệ tử Phong Lôi môn sao, đây là phủ thành chủ Ly Châu Thành phải là Phong Lôi môn của bọn ngươi . Muốn ta giết con ta. Hừ. Để ta giết các ngươi trước . Lên.

      Vừa , Bách Minh liền giơ tay ra dấu, bốn người đứng sau lưng chút do dự phi thân phóng về bốn người Lôi Phong. Bốn người tráng hán này là thân tín lâu năm của Bách Minh, cùng Bách Minh vào sinh ra tử nhiều lần, nên giờ phút này chút sợ hãi cũng có, cùng nhau quyết tâm diệt gọn bọn người Lôi Phong, còn sau đó có chuyện gì tính sao. Dù sao giết xong rồi chạy vẫn tốt hơn là để người ta giết a.

      Lý Tiêu Dao hừ lạnh cái, tay cho vào Như Ý Túi rút thanh kiếm ra, mình kiếm phóng thân lên đối diện cùng bốn tên tráng hán.

      Lý Tiêu Dao kiếm chặn lại đường của bốn tráng hán, làm bốn tráng hán di chuyển phải bật lùi lại sau, bốn người nhìn nhau cái, hiểu ý. Bốn tráng hán chút cũng do dự, phân thành bốn hướng bao bộc lấy Lý Tiêu Dao, phối hợp lẩn nhau vây công. Bốn tráng hán này, hai người là Nhất Tinh Tôn Cấp, người là Tam Tinh Tôn Cấp, người là Tứ Tinh Tôn Cấp, cả bốn thường phối hợp giết địch, nên rất hiểu ý của nhau, kỹ năng vây công rất thuần phục. Bọn họ cũng từng vây công giết chết Thất Tinh Tôn Cấp, nên khi đối diện với Lý Tiêu Dao cũng chút e sợ.

      Nhưng có lẽ bọn họ sai rồi, Thất Tinh Tôn Cấp bình thường há có thể so sánh được cùng đệ tử Thất Tinh Tốn Cấp của siêu cấp thế lực chứ. cần nhiều, chỉ cần về mặt công pháp thôi, đệ tử của siêu cấp thế lực tu luyện công pháp lực lượng sản sinh ra gấp hai ba lần so với các võ giả đồng cấp bình thường rồi. Cái đó lên điều gì, nó lên, Lý Tiêu Dao tuy cũng là Thất Tinh Tôn Cấp nhưng so với võ giả Thất Tinh Tôn Cấp bình thường mạnh hơn gấp hai ba lần. Cái đó là chưa đến Võ Kỹ hay Khí Kỹ nữa a. Nếu mà còn cộng thêm về mặt Võ Kỹ cùng Khí Kỹ khỏi phải nghĩ cũng biết được Lý Tiêu Dao khủng bố thế nào khi ở đồng cấp với các võ giả bình thường khác.

      Bốn tráng hán phối hợp thuần phục, liên tục huy động kiếm đánh về phía Lý Tiêu Dao ngừng. Từng đường kiếm chút cũng giữ lại lực, có bao nhiêu liền xuất bấy nhiêu. phối hợp nhuần nhuyễn cộng thêm những đường kiếm sắc bén, bốn tráng hán như tạo ra rừng kiếm bạt ngàn khuất. Rừng kiếm này khi lọt vào chỉ có con đường, chết.

      Thế nhưng mà, Lý Tiêu Dao biểu tình thông thả, chiến đấu như dạo chơi xung quanh rừng kiếm, đứng giữa rừng kiếm nhưng nhát kiếm lại chẳng đánh chúng. gấp rút, nóng vội, Lý Tiêu Dao từng chiêu từng chiêu đánh ra, phá giải hết mọi thủ đoạn của đối phương. Lý Tiêu Dao những là phá giải thủ đoạn của đối thủ, mà còn liên tục nắm bắt lấy cơ hội ra tay đánh trả lại bốn người. thân thể bốn tráng hán ít nhiều cũng bị vài vết thương do Lý Tiêu Dao gây ra rồi.

      Bốn tráng hán thấy tình thế ổn, liền đổi chiến pháp, kẻ trong bốn người liền thoát ra khỏi vòng vây công, kiếm giơ ra trước vẽ vời giữa trung, trong chốc lát sau đó theo đường kiếm của đồ án màu đen hình thù chẳng , liền xuất nhắm hướng Lý Tiêu Dao mà bay đến.

      Võ Kỹ – Huyền Kỹ Sơ Cấp – Ngọc Tử Hắc Án.

      Lý Tiêu Dao nhếch môi khinh thường cái, tiếp tục dồn phong lực vào kiếm, đường chém thẳng tách Ngọc Tử Hắc Án thành hai mảnh, rồi cực kỳ nhanh đón đỡ tiếp những công kích khác xung quanh. Tên tráng hán vừa thi triển Ngọc Tử Hắc Án chẳng cần biết Ngọc Tử Hắc Án có đánh trúng Lý Tiêu Dao vừa xuất ra được võ kỹ liền quay lại vòng vây vây công Lý Tiêu Dao. Theo sau tráng hán quay lại là người nữa thoát khỏi vòng vây vây công, xuất ra võ kỹ bản thân rồi nhanh chóng trở lại vòng vây. Hết tên này đến tên khác thay phiên nhau, thoát ra xuất Võ Kỹ lại nhập vào vòng vây tiếp tục vây công.

      Lại thêm chút, khi các võ giả phóng xuất ra Võ Kỹ đều cần thời gian nhất định để phóng xuất, giống như Khí Kỹ có thể ra chiêu liên hồi. Võ Kỹ có đẳng cấp càng thấp thời gian phóng xuất lại càng lâu. Hoàng Kỹ mất thời gian khoảng từ mười sáu giây đến hai mươi giây để phóng xuất, Huyền Kỹ mất thời gian khoảng tám giây đến mười hai giây để phóng xuất, Địa Kỹ mất ba giây đến sáu giây để phóng xuất, Thiên Kỹ mất từ giây đến hai giây để phóng xuất. Tùy theo cấp độ trong mỗi đẳng cấp mà tạo thành chênh lệch. Nhưng võ giả chiến đấu chỉ cần sơ xảy trong tíc tắc thôi cũng đủ để mất cái mạng rồi huống chi là đến mấy giây. Cũng bởi vì điều này, mà Khí Kỹ mới có lý do tồn tại.



      Khi bốn tráng vây công lấy Lý Tiêu Dao cũng là lúc thành chủ đại nhân của chúng ta quát lớn.

      - Hộ vệ trong phủ nghe lệnh, tất cả tập trung giết chết những kẻ còn lại cho ta. Nam giết, nữ bắt để lại cho ta tối nay hưởng thụ, vị tiểu thư này xinh đẹp a. Sau khi ta hưởng thụ xong ta thưởng nàng cho các ngươi. Hắc hắc.

      Đúng là phụ nào tử nấy mà. Giết hết cả nhà quả là sai.

      Theo tiếng của Bách Minh là loạt tiếng bước chân từ tứ phương bát hướng vọng ra nhắm về hướng này mà chạy đến. Chỉ trong chốc lát thôi có mấy trăm người xuất vây công lấy Lôi Phong, Hàn Bạch Vân cùng Hoàng Dung.

      Có lẽ vị thành chủ đại nhân này quá xem thường nhóm người còn lại rồi a. Ông ta chỉ nghĩ là trong bốn người chỉ có Lý Tiêu Dao là người đáng phải lo còn những người còn lại đều là vô dụng. Vì ông ta thấy, Lôi Phong người có ba động ngũ lực người như vậy xem như phế rồi, đến Hàn Bạch Vân tuy rằng có ba động ngũ lực nhưng lại chỉ mới có Cửu Tinh Nhập Khí Cấp đáng để quan tâm, còn lại là Hoàng Dung mỹ nhân tuy rằng là Nhị Tinh Tôn Cấp nhưng theo nhận xét của Bách Minh nữ nhân vẫn là nữ nhân đẳng cấp có cao cũng chẳng làm nên trò trống gì. Bách Minh cũng Nhị Tinh Tôn Cấp cộng thêm mấy trăm hộ vệ từ đẳng cấp Tam Tinh Nhập Khí Cấp đến Bát Tinh Nhập Khi Cấp, với số lượng như thế với đẳng cấp như thế, vị thành chủ đại nhân của chúng ta xem ba người Lôi Phong như là chuột nằm trong bẩy rồi.

      Nhưng mọi chuyện xảy ra lại chút cũng chẳng giống như Bách Minh nghĩ. KhaiThien.com

      Lôi Phong tên mà Bách Minh cho rằng là người đầu tiên hy sinh vì nghiệp lớn, lại cho tay vào Như Ý Túi rút ra thanh kiếm, đường tiến công chém giết chẳng ngừng. Lôi Phong như hổ nhập bầy dê, từng nơi qua là từng tiếng thét rợn tai vang lên. kiếm lại kiếm qua, có khi là chấm dứt sinh mạng của con người, có khi lại chỉ làm tên đó suốt đời tàn phế. Tuy Lôi Phong thích giết người, tuy Lôi Phong muốn làm sát nhân, nhưng khi đối mặt với kẻ muốn lấy mạng mình, chút cũng mềm lòng, kiếm chém xuống chẳng hề ngừng lại. Máu tanh tung tóe khắp mọi nơi, khuôn mặt của Lôi Phong cũng dính chẳng ít, khắp người khỏi , cả bộ trang phục như nhuộm màu máu. Kiếm gặt mạng người cũng bằng đường chỉ. Vừa huy động kiếm trong tay, tay còn lại của Lôi Phong giơ ra, tụ tập lôi lực theo quỹ đạo nhất định, sau khoảng chừng bốn giây từ đầu ngón trỏ xuất tia xét mỏng như dây mùng, đường phóng , xiên đám lính như thịt xiên que. Thân thể của những kẻ trúng đòn Lôi Điện Nhất Chỉ này, đều là mảnh đen khịt cùng tóc tai xoăn lại hết cả lên.

      Hàn Bạch Vân tuy rằng có chút chật vật nhưng vẫn chém giết như thường. Tuy dũng mãnh như Lôi Phong đường tiến thẳng nhưng đến trước ai kẻ đó đều lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân hết. Cũng là máu tanh, cũng là khung cảnh ghê rợn lòng người.

      Còn về Hoàng Dung mỹ nhân, người mà gã thành chủ cho rẳng là liễu yếu đào tơ nhún nhường khi ra tay lại càng khác xa hơn với suy nghĩ của gã. Hoàng Dung rút kiếm, người tỏa đầy sát khí chấn cho mấy tên lính xung quanh sợ hãi, khuôn mặt mảnh giận dữ vì lời của thành chủ, người như hóa điên, chạy đường hướng tới thành chủ. đường bạo nữ này qua, kẻ cũng còn sống sót, người nào cũng bị kiếm giết chết, bị chém bay đầu, bị đâm ngay tim, hay là chém xéo người chia thành hai nửa...Tóm lại là đối đầu với nữ nhân này còn kinh khủng hơn trăm lần đối đầu với Lôi Phong. đường nàng đường máu văng tung tóe, nàng chút cũng nương tay, đưa hết những kẻ chắn trước mặt uống trà cùng diêm vương hết, nhưng hay ở chổ là nàng giết người thân lại hề dính lấy giọt máu.

      Nữ nhân thích sạch mà, dù giết người cũng phải giữ thân sạch a.

      Thành chủ thấy Hoàng Dung mỹ nhân kinh khủng đến thế, chút cũng chậm trể, rút kiếm ra nhắm về Hoàng Dung mà đánh tới.

      Nữ nhân này. Cái con mẹ nó mình ả giết gần nửa quân số rồi. Ngươi là nữ nhân sao. Lão tử tin, quyết bắt ngươi khám xét thân thể mới được. Hắc hắc. Nhìn ngon thế mà độc ác quá. Nhưng sao! Ta thích.

      Bách Minh treo mặt biểu tình dâm đảng, hướng Hoáng Dung mà phóng tới. Bạo nữ nhà ta thấy thành chủ hướng tới, mặt tỏ vui mứng, cười lạnh cái, tay sẳn tiện đưa thêm tên về trời đàm đạo, thân cũng phóng về hướng của thành chủ. Thành chủ thấy Hoàng Dung cũng nhắm hướng mình mà phóng tới, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ dâm đảng chút cũng lo lắng.

      Lo lắng cái quái gì, nữ nhân kia Nhị Tinh Tôn Cấp, ta cũng Nhị Tinh Tôn Cấp, ta tin ta khuất phục được ả.

      Có lẽ làm cho thành chủ đại nhân thất vọng rồi.

      Hoàng Dung vừa tiến đến gần, tay cầm kiếm liền huy động ra Phong Cuồng Lôi Bạo, chiêu nối chiêu thức nối thức, liên miên dứt, nhanh nhẹn nhưng cuồng bạo, bá đạo nhưng uyên chuyển, dư thừa nương tay. Khí chất cuồng bạo của nàng khi kết hợp với Khí Kỹ – Phong Cuồng Lôi Bạo lại càng tăng thêm phần uy lực của nó. Tuy tăng nhiều nhưng vẫn là tăng. Kiếm thế nhanh như phong lại cường như sấm, công thủ, nhanh làm chủ, quyết dồn kẻ địch vào tử lộ, tử thôi. Đường kiếm gọn gàng dứt khoát, được huy động chuẩn sát, ngoài chuẩn lại còn độc, toàn nhắm vào yếu điểm của đối thủ, giống như chỉ cần chiêu là giết chết đối thủ vậy.

      Thành chủ đến bên mỹ nhân thôi, khi đến, nước mắt cũng muốn dâng trào. cần thứ khác, chỉ mỗi cái sát khí dày đặc của nàng đánh vào mặt thôi, cũng làm cho khó lòng mà chịu nổi rồi. Huống hồ chi, nàng sử ra lại là Khí Kỹ – Thiên Kỹ Cao Cấp, còn Địa Kỹ còn chưa có lấy quái gì mà đối kháng. Chỉ thấy, nàng liên tục tấn công như vũ bão còn cũng liên tục a, nhưng mà liên tục đón đỡ. Cũng giống như Lôi Phong mới nãy, tuy rằng người lấy vết thương nhưng phong lực trong kiếm của nàng chấn vào người làm ăn đau khổ ít. Huống gì, thân thể lại biến thái như Lôi Phong, mỗi lần phong lực chấn vào cơ thể , phong lực đó lại dạo chơi trong cơ thể vòng mới chịu tan biến. Điều này làm cho thành chủ của chúng ta đau như bị cắt gan xẻ thịt, răng cắn chặt môi cố gắng giữ bình tĩnh để chiến đấu.

      Có lẽ ta nên từ sớm phải tránh xa con mụ này a. Cái gì mà tư sắc tuyệt đẹp chứ, giờ trong mắt ta, cái vẻ xinh đẹp đó như là vẻ đẹp của con ác quỷ nhe nanh múa nuốt.

      Trêu ai trêu lại trêu bạo nữ? Số ngươi đến đây nên theo bọn lính ngắm gà khỏa thân là vừa.

      Đây là câu thầm trong lòng của Lôi Phong khi thấy nét mặt rạng rỡ của Hoàng Dung đối chiến với thành chủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :