1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 30.3

      "Ngươi có thể cứu Tần Tiêu, đúng ? Ngươi nhất định phải cứu , cầu ngươi nhất định phải cứu !"

      Sau khi Giang Nham thành khẩn , nam tử rốt cuộc đem ánh mắt dời về phía , sau khi lặng yên bình tĩnh hỏi "Ngươi chính là bằng hữu của Tần Tiêu, Giang Nham?"

      "Đúng vậy." Giang Nham gật gật đầu.

      "Ta cám ơn ngươi."

      "A?" Giang Nham vì cái gì đột nhiên cám ơn.

      "Tạ cám ơn ngươi cuối cùng có bỏ Tần Tiêu, tạ cám ơn ngươi nguyện ý đem đưa về bên cạnh ta. . ." Ánh mắt nam tử chuyển qua khuôn mặt Tần Tiêu, vươn tay nhàng phất cái, vết máu bên môi khô cạn của Tần Tiêu nhất thời biến mất.

      Ánh mắt nam tử nhìn Tần Tiêu rất nhu tình, cũng quá mức ôn nhu, khiến người khác nhìn thấy khỏi đắm chìm trong cái tình cảm này, quên muốn cái gì. "Ngươi chính là Xích Trụ, đúng , phải chứ?"

      Nhìn nam tử trước mắt, nhìn thâm tình ôm Tần Tiêu, nhìn Tần Tiêu nhắm lại hai mắt khuôn mặt an tường, hốc mắt Giang Nham phát nóng. "Uh, ta chính là Xích Trụ." Xích Trụ nhàng gật đầu. "

      Tần Tiêu bảo ta chuyển cho ngươi câu hói . . ." Nhìn bọn họ ở trước mắt, Giang Nham chuyển thuật câu cuối cùng Tần Tiêu với , " bảo ta cho ngươi biết, Tần Tiêu ngươi, ngươi . . ."

      Xích Trụ gì, chăm chú nhìn người giống như ngủ muốn tỉnh lại, tay vung lên, quần áo nguyên bản bị nhiễm máu của Tần Tiêu trở nên sạch , Tần Tiêu tại nhìn qua giống như ngủ. Xích Trụ có thu tay lại, bàn tay của chuyển qua bên môi Tần Tiêu, đúng lúc Giang Nham tò mò muốn làm cái gì , mới nhìn đến trong tay Xích Trụ nắm viên thuốc màu lục, Xích Trụ đem này viên thuốc này bỏ vào trong miệng Tần Tiêu.

      Sau khi viên thuốc này vào miệng Tần Tiêu ánh sáng màu lục bắt đầu xuyên qua thân phát ra ngoài, rồi theo bàn tay của Xích Trụ xuống, viên thuốc cũng tiến vào thân thể Tần Tiêu, khi tới bụng , liền tan ra nhanh chóng biến mất. Giang Nham nhìn mặt Tần Tiêu, phát sắc mặt của dần dần trở nên hồng nhuận, ngực cũng bắt đầu phập phồng nhàng. . . "Tần Tiêu? !"

      Thấy đến việc này, Giang Nham nhất thời kinh hỉ hỗn loạn, thiếu chút nhịn được chạy qua ôm Tần Tiêu rồi mới gọi dậy. "Hư!" Xích Trụ tựa hồ biết ý đồ của , đưa ngón tay đặt ở môi, làm ra động tác cấm thanh, rồi mới nhàng ôm lấy Tần Tiêu đứng lên. "Giang Nham, Tần Tiêu , mệt chết , liền để hảo hảo ngủ hồi . Ngươi có thể yên tâm trở về. Sau kgi ngươi rời khỏi chỗ này nhớ gì nữa, nhớ được tất cả chuyện phát sinh ở đây, cũng nhớ được có Tần Tiêu đời. . . Trở về , Giang Nham.

      Tiếng trầm thấp thong của Xích Trụ dẫn cỗ ma lực, mắt của Giang Nham dần dần trở nên mê li, giống như bị thôi miên ngơ ngác ở lại tại chỗ, cứ như thế nhìn Xích Trụ ôm Tần Tiêu rời khỏi. Khi Xích Trụ rời khỏi nơi đây , Giang Nham mới giống như con rối gỗ ra rừng rậm, ngồi trở lại xe của mình.

      Cửa xe của bị đóng lại, Giang Nham mới như trong mộng tỉnh lại, đầu tiên là hoang mang nhìn nhìn bốn phía, rồi mới hiểu tại sao sờ sờ đầu mình, kỳ quái tự lẩm bẩm: "Quái, ta đến chỗ này làm gì? Chẳng lẽ ta ngủ đường phỏng vấn? Ân, có lẽ là quá mệt mỏi, quên , trở về thôi."

      Giang Nham lái xe quay đầu rời khỏi, lâu sau, tắt đèn xe. Giờ phút này cần mở đèn xe, bởi vì trong tầng mây phía trước, ánh mặt trời xuyên qua mây làm sáng cả thế giới này. Tần Tiêu mực tiến về phía trước trong bóng đêm, biết chính mình bao lâu, cứ tiến về phía trước như thế, mãi cho đến nhìn thấy bóng dáng người.

      Nhìn bóng dáng đứng thẳng đưa lưng về phía mình nhìn về phía trước, Tần Tiêu vẫn chuyện, chỉ là im lặng nhìn chằm chằm. Người này so với còn lùn hơn, lại có được mái tóc dài hơn nhiều, mặc dù người này vẫn gì, nhưng Tần Tiêu biết, sớm biết mình đến. Sau đó, người đưa lưng về phía chậm rãi xoay người lại, Tần Tiêu thấy được gương mặt nhìn qua vài lần trong mộng -- là người quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, nhưng lại cảm thấy khoảng cách rất xa, Ngôn Hoa.

      "Ngươi từ lúc nào phát tồn tại của ta?" Sau khi đối mặt Tần Tiêu hậu, Ngôn Hoa mặt có biểu tình im lặng lên tiếng .

      Tần Tiêu cúi đầu suy nghĩ lúc, mới trả lời: "Nếu chúng ta là cùng người, vì cái gì ta hoàn toàn có cảm giác ngươi tồn tại? Cho dù được Xích Trụ giúp đỡ nhìn lại quá khứ của các ngươi, cho dù Bích Nhan ép buộc ta thừa nhận tất cả chuyện trước khi ngươi chết, trừ bỏ bị nhiễm tình cảm tuyệt vọng thống khổ cùng sâu sắc của ngươi, ta vẫn như cũ cảm thấy, ta với ngươi, phải cùng người. . . Mới bắt đầu phán đoán của ta là chính xác, bất quá bị rất nhiều chuyện mê hãm lại bắt đầu hoài nghi việc này, sau này ta thậm chí hy vọng mình chính là ngươi, nhưng kỳ . . ."

      Tần Tiêu bi thống lắc đầu, "Ta phải ngươi, phải Ngôn Hoa chuyển thế. . . Mà ta sở dĩ mơ thấy chuyện của Ngôn Hoa, rất có có thể là người khác động tay vào, khiến ta lầm tưởng mình là Ngôn Hoa. . . ."

      Ai thương của Tần Tiêu được người đối diện xem hết trong mắt, nguyên bản hai mắt sâu xa lại thâm trầm hơn, tựa hồ than thở tiếng.

      ". . . Từng vì xông vào quỷ cốc, ta học qua ít pháp thuật. Năm trăm năm trước, ta cam lòng chết như thế, ta tin Xích Trụ đến cứu ta. . . Vì thế ngay trước lúc thân thể bị tiêu huỷ, ta dùng hết pháp lực toàn thân bảo hộ nguyên thần. Nhưng mà pháp thuật của ta có cao thâm đến trình độ có thể hoàn toàn bảo trụ ba hồn bảy vía, chỉ là bảo hộ lại hồn hai phách, trở thành cái tồn tại đan xen giữa sống chết, trống rỗng hư . Liền giống như là ở bụi bậm bay trong khí, có ai có thể phát để ý nó, mà nó cũng tia năng lực có thể lay động việc gì. Ta như vậy tiến vào quỷ cốc được, cho dù là Xích Trụ cũng phát ta, ta cứ như vậy biết làm sao vẫn trôi giạt trong gian hư ảo, vẫn chịu bỏ cuộc hy vọng tìm được biện pháp tiến vào quỷ cốc . . ."

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 30.3

      "Ngày đó, khi ta tiếp tục trôi dạt trong hư , người xuất khiến ta chấn kinh. . . Người nọ là ngươi, Tần Tiêu. Ta bị ngươi cường liệt hấp dẫn, tất cả người ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, bất luận là hơi thở hay sinh mệnh, chúng ta đều cực kì tương tự, , căn bản là như nhau. chốc ta thấy được ngươi tựa hồ như bắt được ánh sáng cuối cùng, ta mực theo ngươi, dần dần đích ta hiểu được kiện -- Tần Tiêu, ngươi vừa mới ngươi phải chuyển thế của ta, kỳ ngươi sai, ngươi xác thực là Ngôn Hoa chuyển thế. Chỉ bất quá, Ngôn Hoa bị phân thành hai bộ phận, bộ phận chuyển thế đầu thai bộ phận khác hoá thành u hồn trôi giạt trời. Cho nên ngươi đích xác chính là Ngôn Hoa, nhưng thiếu mất bộ phận. Ngươi như vậy, khiến ta nhìn thấy hy vọng . . ."

      "Cho nên ngươi gọi điện thoại cho ta, bảo ta tiến đến chỗ Xích Trụ chỗ, trong rừng rậm . . ." Tần Tiêu rốt cuộc biết cuộc điện thoại quỷ dị gọi đến lần đó là kiệt tác của ai.

      ", ta ta có năng lực đụng đến vật thế gian." Ngôn Hoa lắc đầu. "Đó là vì cái gì. . . . . ."

      Ngôn Hoa đối giải thích: "Ta mặc dù thể đụng đến vật thế gian, nhưng bởi vì chúng ta là cùng người, ta có thể đụng đến suy nghĩ của ngươi, khiến ngươi sinh ra ảo giác. Cuộc điện thoại kia, bất quá là ta khiến ngươi nằm mộ tràng mộng."

      "Vậy, ảnh quỷ xuất trong căn phòng cũng chính là ngươi làm?"

      ", phải ta. Đó là Bích Nhan lưu lại, bởi vì tất cả trong căn phòng đều là nàng tự bố trí, tất cả bên trong đều có ý niệm cường liệt của nàng, phàm là người phải nàng hay Xích Trụ tiến vào, đều nhìn đến ảo ảnh khủng bố."

      Tần Tiêu im lặng nhìn kỹ Ngôn Hoa gương mặt bình tĩnh của Ngôn Hoa, bởi vì tràn đầy thể nghiệm, có thể hiểu được tất cả lúc trước Ngôn Hoa phải chịu so với mình còn xa hơn gấp vạn lần.

      "Mà Ngôn Hoa, khi ở trong căn phòng đó, ngươi sợ sao?"

      "Ta sợ."

      Ngôn Hoa lộ ra mỉm cười,trong tươi cười chứa hạnh phúc sâu, làm cho người ta lâm vào bị động, "Bởi vì tưởng tượng đến tương lai ta trở thành vợ của Xích Trụ, ta liền quên sợ hãi, ta chỉ cao hứng. . . "

      Tình của Ngôn Hoa với Xích Trụ, ngay tại trong tươi cười thản nhiên như thế biểu lộ nghi ngờ, Tần Tiêu hiểu được, giữa Ngôn Hoa cùng Xích Trụ có chỗ cho người khác sống, quả nhiên như dự đoán của , người dư thừa.

      "Ngôn Hoa. . . ." Thanh Tần Tiêu trở nên trầm thấp, cố gắng áp lực khổ sở và chua xót trong lòng, "Tiếp theo ngươi muốn làm thế nào?"

      Tần Tiêu có ngẩng đầu, mực chờ Ngôn Hoa trả lời, có thể cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của Ngôn Hoa người của mình, ánh mắt khiến thống khổ chịu nổi.

      "Tần Tiêu. . . Tần Tiêu. . . Ngươi có thể hiểu được đúng , ta có thế Xích Trụ, ta cái gì đều có , ta chỉ có Xích Trụ mà thôi. Ta độc lâu như thế cũng chỉ vì muốn trở lại bên cạnh Xích Trụ mà thôi, Tần Tiêu, chúng ta giao hoán linh hồn ? Ta trở lại bên cạnh Xích Trụ, sau khi ta trở về hoàn toàn có năng lực đem linh hồn ngươi đưa vào thân thể người khác, ngươi còn có bạn tốt, còn có rất nhiều rất nhiều người thân, ngươi có thể ở cùng chỗ với bọn . . Mà ta, chỉ chỉ có Xích Trụ mà thôi. . ."

      Tần Tiêu yên lặng ngẩng đầu ngóng nhìn Ngôn Hoa, rất lâu sau, hỏi: "Ngươi có biện pháp trao đổi linh hồn với ta, vì cái gì từ lúc đầu ngươi làm như thế rồi trở về tìm Xích Trụ? Ngược lại chỉ dùng biện pháp phiền toát như vậy để ta tiến vào, mực ở bên nhìn trộm, là chờ đợi cái gì?"

      Ngôn Hoa gì, Tần Tiêu lại hùng hộ doạ người tiếp tục chất vấn : "Là bởi vì ngươi lo lắng Bích Nhan lại hại ngươi, là bởi vì ngươi sợ Xích Trụ vì ngươi huỷ hôn mà oán hận giết chết ngươi, cho nên ngươi liền để ta làm ma chết thay, trước thử xem Xích Trụ còn để ý tới ngươi , đúng ?"

      Ngôn Hoa bi thương che mặt, phát ra tiếng khóc: "Xin thứ lỗi, Tần Tiêu, ta biết chính mình làm như thế thực đê tiện, nhưng ta muốn chết lần nữa, trải qua chuyện như vậy lần nữa, ta hồn phi phách tán, ta triệt để biến mất, ta phải sợ, phải sợ. . ."

      Tần Tiêu nhìn Ngôn Hoa cơ hồ rút lại đống, trong mắt bất tri bất giác chứa đầy nước mắt. Vóc dáng Ngôn Hoa , thoạt nhìn là nhu nhược, khiến lòng người sinh thương tiếc, hơn nữa năm trăm năm nay bị phát , được tiếp nhận chịu đơn trôi giạt trong thế gian, khẳng định trở nên yếu ớt lại. Tần Tiêu biết hận được người lợi dụng mình như vậy, càng ghen tỵ được tình sâu nặng của Xích Trụ đối với , chỉ vì chính là người đáng thương.

      Nhưng mà chính mình sao lại bi ai đáng thương đây? Đến cuối cùng mới phát , chính là người dư thừa, cho dù , tình này, lại nên nơi nào? Tần Tiêu suy nghĩ lâu lâu, rốt cuộc, hạ quyết tâm, với Ngôn Hoa: "Ta đáp ứng -- với ngươi trao đổi linh hồn. Nếu ngươi có thể khiến ta trở lại thế giới nguyên bản của ta, vậy, ngươi có thể đánh tan tất cả ký ức của ta ở chỗ này ?" Ngôn Hoa nhìn Tần Tiêu, thấy được biểu tình làm việc nghĩa chùn bước của .

      Ngôn Hoa hàm (chứa) lệ gật gật đầu với , nước mắt theo gương mặt chảy xuống, nhưng, Tần Tiêu chưa có xong, nhìn mắt Ngôn Hoa, dùng tư thế cầu xin với : "Ngôn Hoa, ta cũng cầu ngươi chuyện, cho ta thời gian buổi tối nữa . . ."

      Ngôn Hoa quên rơi lệ, ngơ ngác nhìn Tần Tiêu. . . Tần Tiêu chậm rãi nhắm hai mắt, khổ sở : "Chỉ buổi tối. . . buổi tối, buổi tối cuối cùng để ta ở bên cạnh Xích Trụ. . ."

      Tần Tiêu nằm ở giường, có chút say mê mờ mịt nhìn tấm lụa trắng đầu giường, thân thể như bồng bềnh tầng mây giống , duy nhất ràng đó là Xích Trụ chút chút ở lại bên người mình, nụ hôn nóng bỏng. Từ cần cổ đến trước ngực, đến bụng rồi xuống tiếp theo, nơi tư mật cả chính mình cũng chưa từng tử tế xem qua, đều hề giữa lại ra trước mắt Xích Trụ, bị dùng môi lưỡi lần lại lần hôn xuống, đến khi có trận đau đớn tê dại ở chỗ đó, khi rời khỏi, nóng cháy liền theo khắc dừng lại từ từ tán ra, chậm rãi chảy xuôi đến toàn thân, chồng chất thành biển.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 30.4

      "Ngô. . . . . ." Ngón tay của Xích Trụ tiến vào cái động ở thân dưới , rung động từ vật lạ xâm lấn khiến thân thể kìm được run lên..

      "Thực khó chịu?" Tay kia của Xích Trụ nhàng ở khuôn mặt an ủi, ngón tay xâm lấn dừng lại, thanh dò hỏi nghe thấy vô cùng thương tiếc.

      "." Tần Tiêu lắc đầu, "Chính là có chút bị doạ nạt . . Đừng có ngừng, Xích Trụ. . . Ta muốn ngươi. . ." Tần Tiêu chấp nhất như thế mà Xích Trụ tựa hồ cũng bị dục hỏa đốt người, thế là ngón tay vào được nửa kia lại xâm nhập vào thích, vì tiến nhập của mình mà tiến hành thêm bước mở rộng.

      Ngón tay của Xích Trụ mực thăm dò tại thân dưới của mình, Tần Tiêu bất đắc dĩ tử tế cảm thụ, có thể cảm thụ mỗi nơi mà ngón tay của Xích Trụ trải qua, rồi mới đến kích thích cường liệt truyền đến, khát cầu như thế, ngay cả niêm mạc (da) ở nơi đó cũng tham lam hút lấy ngón tay Xích Trụ. Tần Tiêu cảm thấy hai má phát nóng, cuối cùng cảm thấy có chút dám đối mặt, thế là dùng hai bàn tay bưng kín mặt ── "A? ! Từ từ, nơi đó ── cần ──" Ngón tay của Xích Trụ tới địa phương nào rồi? Dòng điện cường liệt nhanh chóng lưu chuyển toàn thân, nguyên bản tiểu phúc (penis) chính là bị vuốt ve đến e thẹn ngẩng đầu rất nhanh liền ngẩng lên cao thêm chút, thiếu chút liền nhịn được bộc phát ra, chứng kiến trận này có bao nhiêu cường liệt.

      "Chính là chỗ này?" Nhượng khi Tần Tiêu cảm thấy thẹn đến có chỗ nào để chui người đó là phát ra tiếng cười trầm thấp, tựa hồ muốn cho Tần Tiêu càng thêm xấu hổ, đưa tay vào sâu hơn chút, tay kia cũng cam tịch mịch để lên tiểu phúc cương cứng của Tần Tiêu.

      Từ khắc Xích Trụ nắm trọn toàn bộ tiểu phúc của , phản ứng của ngoài Xích Trụ dự đoán, Tần Tiêu nghĩ đến đó cảm thấy thẹn muốn tránh ra, nhưng kiên trì muốn Xích Trụ làm với mình, cho dù xấu hổ thế nào nữa, cũng vẫn muốn tiếp. Xích Trụ kéo dài vuốt ve thân thể của , hai chỗ mẫn cảm cực độ bị vuốt ve đùa giỡn, Tần Tiêu có kinh nghiệm gì chẳng bao lâu liền mất hết khí lực, như hoàn toàn nằm trong tay Xích Trụ, toàn thân nhũn ra nằm trong lòng Xích Trụ.

      Tại ánh mắt nhiễm sương mù thấy được cái gì ràng của , Xích Trụ đem dung dịch màu trắng ra dính ở tay mình đưa tới bên môi vươn đầu lưỡi ra liếm, tựa như nếm mỹ vị thế gian, lông mi dài liễm liềm, đôi mắt lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt, ở giữa đôi môi cánh hoa màu hồng phấn, chiếc lưỡi như con rắn trơn trượt chuyển động ở những ngòn tay trắng như ngọc, nhàng liếm dịch thể màu trắng dính đầu ngón tay, cảnh này nhìn qua dâm mĩ, nhưng lại đẹp đến khiến người ta rung động. Tần Tiêu si ngốc nhìn, khi đôi mắt đặc biệt có thâm ý của Xích Trụ đối diện hai mắt của mình , mặt của so với trước còn nóng hơn, ngón tay của Xích Trụ vẫn đan ở trong thân thể lại đùa bỡn chút. "Chỗ này của Tần Tiêu, trở nên thực nóng thực nhu nhuyễn (mềm). . ."

      Xích Trụ nâng người lên, ở bên tai Tần Tiêu phun ra hơi thở nóng bỏng, khiến mặt nóng lên như lửa, gần như sắp thiêu cháy, "Ta có thể vào sao?" Tần Tiêu cả cổ đều đỏ chuyện, chính là khi Xích Trụ chỉ tay , yên lặng mà đem hai đùi của mình mở ra . . .

      Cử động này của khiến đôi mắt Xích Trụ lại càng trở nên thâm thuý, bàn tay đặt lên gương mặt nóng bỏng của Xích Trụ, Xích Trụ hung hăng hôn , tham lam cắn nuốt nước bọt trong miệng , nụ hôn cường liệt giống như muốn dùng sức nuốt linh hồn của , giống như muốn đem sinh mệnh của mình hoà với sinh mệnh và tình thâm sâu của giao cho Tần Tiêu hết. Tần Tiêu bị hôn đến toàn thân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn nằm trong cổ tay , trong não mặc dù trống rỗng, nhưng mà có thể ràng ý thức đến Xích Trụ tiến vào mình.

      Mang theo tia đau đớn, mang theo khó chịu vì bị xâm lấn, Tần Tiêu chờ mong, cũng cảm thụ được ── khắc này khiến vui buồn lẫn lộn. Khi Xích Trụ cuối cùng hoàn toàn tiến vào người , Tần Tiêu dùng sức ôm lấy , mặt tựa vào trước ngực dùng sức hô hấp.

      Xích Trụ tưởng đau, dám làm tiếp, nhưng ngừng hôn lên mặt , an ủi , chờ đợi. Khi hô hấp của Tần Tiêu trở nên vững vàng ít , thấp khóc đối Xích Trụ : "Xích Trụ, gọi tên ta, gọi ta Tần Tiêu, gọi ta. . ."

      Xích Trụ hôn lên trán , ôn tình nỉ non: "Tần Tiêu. . . Tần Tiêu. . . Ta ngươi. . ."

      Tần Tiêu nhắm mắt lại, toàn thân toàn tâm cảm thụ tiếng của , khắc này, mới chân chính có được nam nhân này. Đêm, còn thực dài, ở đêm này, Tần Tiêu ngừng được, cũng muốn phải ngừng ngừng chảy nươc mắt xuống, trong mắt hàm chứa lệ, giống như dã thú cầu xin Xích Trụ. Chỉ vì chỉ có đêm này, mới có thể có Xích Trụ, chỉ vì chỉ có đêm này. Bọn họ điên cuồng giao triền, lần lại lần xác nhận đối phương, ở Tần

      Tiêu cuối cùng mệt mỏi đến mức hôn mê , ở bên tai Xích Trụ, giọng nỉ non: "Xích Trụ, ta ngươi, Tần Tiêu ngươi. . ." nhàng , khắc sâu trầm trọng như thế, dưới ánh nến trong phòng, giống như cát , lẳng lặng chảy xuôi.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 30.4

      Đêm thứ hai Xích Trụ mặc trang phục tân lang đến chỗ tân nương ngồi ở bên giường, đội khăn dài. Xích Trụ ngồi ở phía sau tân nương, sau khi tử tế nhìn thân mặc trang phục tân nương của , môi nhịn được hơi hơi giương lên, nở nụ cười thoả mãn hạnh phúc. Cuối cùng, vươn tay vén khăn voan lên, quyến luyến nhìn mặt tân nương.

      Mặt tân nương có biểu tình, mắt biết nhìn phía nơi nào, tựa hồ biết đến. Xích Trụ cam lòng bị lờ cầm lấy cằm của , khiến mặt của đối mặt mình, khi ánh mắt tân nương dừng ở người mình , nhìn đến vẫn là hai mắt gợn sóng. Xích Trụ đau lòng nâng mặt lên, ở trán hạ xuống nụ hôn, rồi mới hỏi: "Thành vợ của ta, ngươi vui vẻ sao, Tần Tiêu?"

      Mắt của tân nương bỗng dưng trợn to, ngơ ngác nhìn Xích Trụ, biết qua bao lâu, trong mắt tân nương chảy xuống nước mắt trong suốt. "Vì cái gì ngươi kêu chính là Tần Tiêu?"

      Xích Trụ nâng mặt lên, kiên định với : "Mỗi lần ta gọi ngươi Ngôn Hoa ngươi liền khóc. Dần dần ta cuối cùng hiểu được, cho dù ngươi là Ngôn Hoa chuyển thế, cho dù ngươi nhớ tới hết thảy, nhưng ngươi tại ngươi có những ký ức và kinh nghiệm giống Ngôn Hoa, gọi ngươi là Ngôn Hoa hoàn toàn phủ nhận phần khác của ngươi. Cho nên ngươi mới bi thương như thế, cho nên ta quyết định gọi ngươi Tần Tiêu, bởi vì ta muốn ngươi khóc nữa, bởi vì bất luận là Ngôn Hoa hay Tần Tiêu, các ngươi đều là cộng đồng, đều là người ta mong làm hại."

      Tân nương chặt chẽ ôm lấy Xích Trụ, gì, vì vô ngữ, Xích Trụ chỉ im lặng ôm , mặc khóc. Đêm này, chính là vĩnh cửu. Lúc tân nương nhắm hai mắt lại, trong não xuất người quỳ rạp mặt đất bi ai mà khóc đến nghẹn ngào. Xích Trụ cuối cùng tuyển chọn chính là Tần Tiêu, phải Ngôn Hoa, là Tần Tiêu. . .

      Mặc kệ cái gì, từ khi gọi Tần Tiêu , Ngôn Hoa bị phủ định. Tân nương khóc, vì chính mình mà khóc, cũng vì Ngôn Hoa mà khóc. Đêm qua lâu, Tần Tiêu triệt để giác ngộ nhìn Ngôn Hoa về phía mình, người nhìn như ngủ say ở bên cạnh , Xích Trụ chính là chặt chẽ ôm lấy , tựa như ôm bảo vật trân quý nhất. Tần Tiêu bi thương nhìn màn này, cũng nhìn Ngôn Hoa tiến tới thân mình, ngay tại tưởng hết thảy đều thành kết cục định , Ngôn Hoa liền bị bắn ra khỏi thân mình.

      "Vì cái gì?! "Ngôn Hoa khó có thể nhận tất cả chuyện này, cam lòng tiến nhập tiếp, nhưng được đến kết quả là lần lại lần bị bắn ra.

      "Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì! nên là như vậy, có khả năng!" Ngôn Hoa thể tiếp cần Tần Tiêu liền ngừng lặp lại chuyện tình giống nhau, đồng dạng vì cái gì Tần Tiêu ai thương nhìn Ngôn Hoa gần như phát cuồng. biết qua bao lâu, Tần Tiêu bị cỗ lực lượng cường đại kéo thân, chờ mở mắt ra , Xích Trụ mỉm cười ngóng nhìn . hỏi Xích Trụ, phải làm sao mới có thể để linh hồn của mình trao đổi với linh hồn khác, cũng chính là để linh hồn khác giữ lấy thân thể của mình.

      Xích Trụ mặc dù kinh ngạc vì sao lại hỏi như thế, nhưng vẫn cho biết, linh hồn của có khả năng trao đổi với linh hồn khác. Bởi vì khi Giang Nham đưa trở về, Xích Trụ cho ăn vào viên thuốc có thể khiến biến thành giống như Xích Trụ, loại thuốc thần kỳ này có pháp lực của Xích Trụ dồn vào và thực vật kỳ dị chỉ sinh trưởng ở quỷ cốc, ăn vào chẳng những khiến có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng có thể bảo hộ bị tổn thương gì, chính là trao đổi linh hồn. Nghe được việc này, Tần Tiêu quên phản ứng, chỉ chú ý tới gương mặt lâm vào tuyệt vọng của Ngôn Hoa.

      Rồi mới, ở ngày hôm sau, khi khăn voan được lấy ra, khi Xích Trụ kêu chính là Tần Tiêu , Ngôn Hoa triệt để hoá băng. biết là cảm nhận được thống khổ đến mức thế giới sắp bị chuỷ diệt của Ngôn Hoa, hay bởi vì Xích Trụ đến cuối cùng tuyển chọn mình mà cực vui mừng, Tần Tiêu cũng theo Ngôn Hoa cùng nhau khóc rống. Ngay tại trong cơn khóc tuyệt vọng, Ngôn Hoa ở trong não Tần Tiêu dần dần biến mất, cuối cùng thấy , rốt cuộc có xuất nữa. Chỉ có tiếng khóc tuyệt vọng bi thống cuối cùng mà lưu lại, vẫn, vẫn dừng lại ở trong lòng , khiến mỗi lần nghĩ đến, cũng ngừng được lã chã rơi lệ. biết qua bao lâu, Tần Tiêu hỏi Xích Trụ, cái dạng u hồn gì nhìn thấy được.

      Xích Trụ mím môi cười, , có khả năng có u hồn nhìn thấy. Chính là. . . Chính là. . . Có thể có thứ ngươi thấy được. . . Câu đó của Tần Tiêu lặp lặp lại, nhưng ra được, dù thế, Xích Trụ có thể hiểu được ý tứ của . Chỉ có thứ mà ta nhìn được. Xích Trụ cho biết như thế. Đó là tư tưởng của người khác. Tư tưởng? Tần Tiêu khó hiểu. Đúng, tư tưởng kỳ cũng là loại hồn phách, nhưng là loại hư ả, có thể phải , là bởi vì ngườ ta tự hỏi quá độ mà phân liệt ra.

      tồn tại, cũng tồn tại, chỉ có người sáng tạo ra có thể nhìn thấy còn những người khác đều được. Nghe xong, Tần Tiêu có chút hiểu ra, suy nghĩ, có phải từng có đoạn thời gian cực độ muốn phủ nhận chính mình là Ngôn Hoa hay , cho nên mới hội sáng tạo ra ảo giác về Ngôn Hoa? Cho nên, liền ngay cả Xích Trụ đều phát được, chỉ có có thể thấy Ngôn Hoa. Nhưng mà, dưới đáy lòng có đạo thanh yếu ớt cho biết. Ngôn Hoa cũng có thể từng tồn tại, vậy phải ảo giác của , cũng phải ảo tưởng sáng tạo, Ngôn Hoa từng tồn tại, bởi vì tiếng khóc cuối cùng lưu lại, còn quay về ở trong não, khiến cảm nhận được đau khổ tuyệt vọng. . .

      Ngôn Hoa tồn tại hay làm cho rất mê muội, nhưng, có việc rất ràng, Xích Trụ chính là xây dựng việc Ngôn Hoa chuyển thế. Nhưng, tại mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cũng còn thống khổ như vậy, bởi vì ít nhất, còn có thể ở lại bên cạnh Xích Trụ, vĩnh viễn ở lại bên cạnh , làm bạn với , vợ của .
      Thê tử của Quỷ Vương Xích Trụ.
      Quỷ thê.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :