1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nếu anh nói anh yêu em - Lạc Hà (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 08 – Phần 7



      Chương 8: Người dưng còn, quãng đời còn lại ra sao? 7


      Sáng hôm sau, mới sáng sớm Đồng Phi Phi đến nhà của Kha Nhã Doanh, cùng Nhã Doanh trang điểm và thay đồ rồi mới đến nơi tổ chức bữa tiệc. Cùng lúc đó Hạ Tiểu Quả ngồi ở trạm cuối cùng của chuyến xe buýt đến sân bay, trong lòng hồi hộp nghĩ đến buổi triển lãm lưu động sắp tới.


      xe buýt phát bản tin tài chính, khi vừa nghe thấy giá cổ phiếu của bất động sản Mạnh Thị ngừng tăng người đàn ông ngồi ngay bên cạnh Hạ Tiểu Quả đắc ý với người bạn ngồi cạnh mình: “Cậu xem, lần này thông tin nội bộ của tôi đáng tin ? trước là giá cổ phiếu của Mạnh Thị chắc chắn tăng mà, lần này kiếm bộn rồi nhé!”


      “Hà hà, đúng đó! Xem ra vị thiên kim tiểu thư của Bí thư Thành ủy thành phố quả là đáng tiền đó!”


      Nghe đến mấy từ “thiên kim tiểu thư của Bí thư Thành ủy thành phố” Hạ Tiểu Quả chú ý. Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây khi Kha Nhã Doanh và Mạnh Tuần thường xuyên tiếp xúc, hơi chau mày. Lẽ nào người mà bọn họ bàn tán đến lại chính là Kha Nhã Doanh sao?


      “Đương nhiên rồi!” Giọng của người đàn ông ngồi kế bên cạnh ngày càng trở nên đắc ý. “Bí thư Kha có con vàng ngọc đó, cậu xem có đáng tiền chứ? Cậu có biết hôm nay họ tổ chức lễ đính hôn ở đâu ?”


      “Ở đâu vậy?”


      “Là khách sạn Grand Hyatt đó!”


      “Grand Hyatt ư? Làm gì có chuyện đó? Ở đó chẳng phải thông thường tổ chức hôn lễ hay sao?”


      “Ngốc thế! Thông thường tổ chức hôn lễ thế nên muốn tổ chức tổ chức bình thường chút nào chứ sao! Lần này người ta bao trọn cả sảnh lớn của khách sạn Grand Hyatt rồi, cả vườn bên ngoài nữa…”


      “Bác tài! Dừng xe!” Hạ Tiểu Quả đột nhiên kêu lên khiến người đàn ông ngồi bên cạnh giật mình, ta hài lòng trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Quả: “Đây đâu phải là taxi, tưởng có thể dừng bất cứ lúc nào sao?”


      Hạ Tiểu Quả thèm để ý đến ta, xách hành lý xông thẳng đến đằng trước xe, túm lấy ống tay áo của người lái xe rồi lớn tiếng: “Tôi muốn xuống xe! Phiền ông dừng lại chút, tôi muốn xuống xe! Bây giờ phải xuống xe!”


      “Được, được, được, cậu đợi chút, tôi đỗ vào lề đường !” Tài xế dừng xe với vẻ hài lòng, Hạ Tiểu Quả còn chưa đợi xe dừng hẳn, khi thấy cánh cửa xe vừa mới hé mở len xuống, nhanh chóng chạy trở ngược lại phía sau.


      “Mất cái gì biết? Mất hồn rồi sao?” Người tài xế nhìn theo bóng dáng của Hạ Tiểu Quả trong chốc lát chạy xa qua gương chiếu hậu, lắc đầu thở dài, người trẻ tuổi bây giờ quả là manh động quá!


      Tiệc đính hôn lần này mà Mạnh Tuần và Kha Nhã Doanh chọn là kiểu tiệc ngoài trời kết hợp nghi thức Đông và Tây. Bãi cỏ nhân tạo bên hồ xanh mướt, thời tiết cuối xuân ấm áp, dễ chịu, quan khách thưởng ngoạn khung cảnh nên thơ thầm trò chuyện, khí vô cùng ấm cúng và trang nhã.


      Đồng Phi Phi cùng với Kha Nhã Doanh ngồi trong phòng trang điểm bàn xem lát nữa có nên trang điểm lại chút đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đạp cái “rầm”. Đồng Phi Phi ngạc nhiên quay đầu lại thấy Hạ Tiểu Quả như hụt hơi đứng trước mặt .


      “Tiểu Quả, , sao lại quay lại…” Kha Nhã Doanh ngạc nhiên đứng dậy. Vì đây chỉ là lễ đính hôn nên mặc áo cưới trắng mà là mặc bộ lễ phục màu trắng ngà.


      “Sao em lại thực muốn đính hôn với Mạnh Tuần?” Hạ Tiểu Quả điên cuồng chạy mạch tới đây, khi đứng trước mặt Kha Nhã Doanh cả người ướt đẫm mồ hôi.


      “Tiểu Quả, nghe em giải thích…”


      muốn nghe em giải thích nữa!” Trong đôi mắt của Hạ Tiểu Quả tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng thể tin nổi. “Lúc mới đầu, em với là em để Đồng Phi Phi dùng thân phận của em đóng giả làm bạn của Mạnh Tuần vì muốn ứng phó với mẹ em. Lần trước, em với , em giả làm bạn Mạnh Tuần là vì muốn giúp ta làm cầu nối. Vậy còn hôm nay sao? Em cho nghe , hôm nay, có phải là em thực muốn đính hôn với Mạnh Tuần ?”


      “Em… em muốn đính hôn với Mạnh Tuần, nhưng mà chuyện này như nghĩ đâu…”


      “Hai người đính hôn , còn có thể nghĩ như thế nào được chứ?” Hạ Tiểu Quả lùi về sau hai bước, ấm áp trong đáy mắt tan biến, trong giọng lan tỏa nỗi đau đớn. “Tối hôm qua em vẫn còn ôm , người em , chỉ có mìnhnh mà thôi! Kết quả là hôm nay em lại đứng ở đây, đính hôn cùng với người khác! Kha Nhã Doanh, lừa gạt tình cảm của , trêu đùa với hạnh phúc của khiến em cảm thấy rất vui phải ? Rất thú vị phải ?”


      “Em …!” Nước mắt của Kha Nhã Doanh cuối cùng cũng bị những lời phẫn nộ của Hạ Tiểu Quả kích động mà rưng rưng nơi khóe mắt, vội vàng nắm lấy tay của Hạ Tiểu Quả, khóc đến mức lớp trang điểm đều trôi hết cả. “Tiểu Quả, em hề lừa gạt ! Người em chính là , từ trước đến nay luôn là !”


      “Vậy tại sao em lại đính hôn với Mạnh Tuần chứ?”


      “Bởi vì ấy muốn cậu tham gia buổi triển lãm tranh!”


      Giọng của Mạnh Tuần cất lên khiến Hạ Tiểu Quả quay đầu lại, nghe thấy câu trả lời của Mạnh Tuần mặt đột nhiên biến sắc. Mạnh Tuần im lặng bước vào. Vừa rồi, khi Đồng Phi Phi vội vã chạy đến tìm vẫn còn tưởng rằng cuối cùng cũng vì chuyện đính hôn này của mà bị kích động, nhưng ngờ rằng lại vì chuyện của Kha Nhã Doanh và Hạ Tiểu Quả.


      từng phản đối chuyện đính hôn của nhưng phải là vì thích mà là vì muốn Hạ Tiểu Quả phải buồn, vẫn còn hy vọng đưa tiền để giúp đỡ Hạ Tiểu Quả như trước! Lúc này, vội vã chạy tìm cũng phải là vì lo lắng cho , mà chỉ là muốn Hạ Tiểu Quả phải đau khổ, và hy vọng có thể như trước đây, giấu Hạ Tiểu Quả khiến ấy yên tâm mà đón nhận giúp đỡ của họ.


      Tâm trạng của , cảm nhận của hề khiến suy nghĩ. từ trước tới nay luôn toàn tâm toàn ý, lòng dạ muốn bảo vệ, muốn giúp đỡ người đó, luôn là Hạ Tiểu Quả! Người rất giống Tống Quân An – Hạ Tiểu Quả!


      “Mạnh Tuần, …” Đồng Phi Phi ngạc nhiên kéo Mạnh Tuần, vừa rồi ràng là cầu xin nên ra chuyện đó rồi mà.


      Mạnh Tuần nhìn Đồng Phi Phi, nỗi đau đớn trong lòng lúc này lan đến tận cổ họng, giọng lạnh lùng như băng: “ thế gian này hề có chuyện vẹn cả đôi đường, em cũng thể bảo vệ được tất cả mọi người đâu!”


      “Phi Phi, em để ấy hết !” Hạ Tiểu Quả kích động, xông đến trước mặt Mạnh Tuần, lớn tiếng chất vất: “Ý của là sao? Chuyện tôi tham gia cuộc triển lãm và chuyện đính hôn có liên quan gì đến nhau chứ?”


      liên quan ư?” Mạnh Tuần cười lớn. “Cậu cho rằng số tiền để cậu mở triển lãm là ở đâu ra cơ chứ? Cậu thực nghĩ rằng là do phòng trưng bày tranh giúp cậu ứng trước hay sao?”


      lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ: “ gallery tranh nào lại đầu tư như vậy ột người từ trước đến giờ hề có chút vốn liếng! Năm trăm ngàn đó là do Kha Nhã Doanh vay của tôi, còn điều kiện để tôi có thể vay được số tiền đó chính là phải đính hôn với ấy!”


      “Cái… gì?” Hạ Tiểu Quả giống như quả bóng bất ngờ bị nổ tung vậy, người đổ sụp. chậm rãi quay người lại, nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của Kha Nhã Doanh: “Những lời Mạnh Tuần sao? Em thực là vì muốn tham gia buổi triển lãm tranh nên mới đính hôn với ta phải ?”


      Kha Nhã Doanh nghẹn ngào nên lời, nỡ gật đầu, cũng dám lắc đầu, chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt đầm đìa nhìn Hạ Tiểu Quả.


      “Ha ha.” Hạ Tiểu Quả đột nhiên cười lớn rồi lại lùi hai bước, gần như lùi ra đến cửa rồi mới loạng choạng dừng lại, cười lớn: “ ra trong mắt em, chỉ là thằng đàn ông hề có triển vọng! ra lại là người phải dựa vào bạn bán hôn nhân của chính mình để thực ước mơ của ! Doanh Doanh, trong lòng em, thực hèn hạ và đáng khinh bỉ như vậy sao? Phải dựa vào việc từ bỏ tình cảm của chúng ta để phát triển nghiệp của hay sao?”


      phải!” Kha Nhã Doanh lao đến bên cạnh Hạ Tiểu Quả, khóc lóc nắm lấy tay . “Tiểu Quả, đừng vậy! Là em cam tâm tình nguyện, là em muốn giúp …”


      “Nhưng cần em giúp như vậy!” Hạ Tiểu Quả vùng ra khỏi tay của Kha Nhã Doanh, mắt đỏ lừ như sắp chảy máu. “Sao em lại có thể dùng cách đó để giúp chứ? Em biết tại sao lại muốn xuất ? Là vì muốn được ở bên em, vì muốn được ở bên em!”


      Nước mắt của Kha Nhã Doanh ngừng tuôn rơi, nắm lấy tay của Hạ Tiểu Quả lần nữa, khóc nghẹn ngào thành tiếng: “Tiểu Quả, xin lỗi… xin lỗi… em xin lỗi! Em muốn… muốn được ở bên … Em cũng muốn… muốn được ở bên cạnh !”


      “Vậy hãy ở bên cạnh , hãy rời xa nơi này!” Hạ Tiểu Quả cuối cùng cũng vùng ra khỏi bàn tay của Kha Nhã Doanh nữa mà nắm chặt tay , trong ánh mắt bùng lên ánh sáng: “Doanh Doanh, đối với , có gì quan trọng hơn là được ở bên em! muốn em vì mà lại phải chịu ấm ức như vậy! Em phải giúp mà là chà đạp lên tình cảm của chúng ta! Doanh Doanh, hãy cùng , gặp bố mẹ em, ràng với họ…”


      “Đứng lại!” Mạnh Tuần bước hai bước đến cửa, chặn hai người họ lại.


      “Làm gì vậy?” Hạ Tiểu Quả trừng mắt nhìn Mạnh Tuần. “Tôi cần đưa tiền để tham gia triển lãm tranh! Doanh Doanh, ấy vốn hề , hãy tránh ra!”


      được!” Mạnh Tuần đứng chắn trước mặt của Hạ Tiểu Quả, giọng trầm xuống: “Nếu hôm nay cậu thực đưa Kha Nhã Doanh mọi chuyện có cách nào để kết thúc đâu! Bố mẹ của Kha Nhã Doanh cũng nhất định để cậu làm loạn như vậy! Cậu liều lĩnh chỉ làm mọi việc nghiêm trọng thêm thôi!”


      “Tôi để và Doanh Doanh đính hôn tôi mới là kẻ điên!” Hạ Tiểu Quả tức giận đẩy Mạnh Tuần ra, kéo theo Kha Nhã Doanh chạy ra ngoài.


      thảm cỏ bên ngoài cửa vừa hay có chiếc xe điện đỗ ở đó, chủ nhân của nó chắc hẳn là vào bên trong đưa hàng, chìa khóa vẫn cắm ở xe. Hạ Tiểu Quả đỡ Kha Nhã Doanh ngồi chắc còn mình v론trèo lên Mạnh Tuần đuổi kịp, chặn ngang trước đầu xe: “Cậu đừng có mà quá xúc động như vậy! Tôi hứa với cậu, cho dù tôi có đính hôn với Kha Nhã Doanh tuyệt đối động đến đầu ngón tay của ấy! Triển lãm tranh của cậu nộp tiền rồi, cậu đừng khiến ấy thất vọng, làm uổng phí tấm lòng của ấy!”


      “Tôi định làm gì, cần phải dạy!” Hạ Tiểu Quả cúi đầu khởi động chiếc xe, tiếng động cơ nổ giòn, giọng càng lớn: “ tránh ra!”


      Mạnh Tuần cử động mà cứ đứng nguyên tại đó. Ánh mắt của Hạ Tiểu Quả cũng trở nên sắc lạnh, khẽ lùi xe lại phía sau vài bước rồi nhấn ga, lao nhanh về phía trước: “Rầm…”


      Tất cả mọi người đều nhìn vào khoảnh khắc cuối cùng Đồng Phi Phi đột nhiên lao đến đẩy Mạnh Tuần ra. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng người mặc đồ màu xanh nhạt bị đâm mạnh, bay lên rồi rơi xuống bên hồ nước bên cạnh đó.


      “Phi Phi!” Mạnh Tuần, mặt tái , la lên, bò từ dưới đất lên kịp cởi giày mà lao thẳng xuống hồ. Chiếc xe đâm phải Đồng Phi Phi cũng lật nhào sang bên, cả người Kha Nhã Doanh đều ê ẩm, phải mất lúc sau mới định thần lại được, ra sức đẩy Hạ Tiểu Quả lúc này vẫn ngây ra ở đó: “Cứu người ! mau giúp cứu người !”


      Tốc độ của Mạnh Tuần cũng rất nhanh nhưng đến khi cùng Hạ Tiểu Quả đưa Đồng Phi Phi từ dưới nước lên Đồng Phi Phi còn thở nữa.


      “Phi Phi, tỉnh lại ! Em tỉnh lại !” Mạnh Tuần quỳ bên người Đồng Phi Phi làm hô hấp nhân tạo. Nước hồ cuối tháng Tư vẫn còn chút lạnh, cả thân người ướt lạnh của bị gió thổi run lên từng chặp.


      “Phi Phi, em hãy tỉnh lại cho ! Có nghe thấy , em hãy tỉnh lại cho !” ngừng ép xuống ngực , phút trôi qua, hai phút trôi qua, Đồng Phi Phi vẫn nhắm chặt mắt, hề có chút phản ứng nào.


      “Đồng Phi Phi, em được chết! rồi, nếu em dám chết anhẽ chết cùng em! Em có phải là muốn chết cùng em ? Em mau tỉnh lại , hãy tỉnh lại cho !”


      “Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Đồng Phi Phi cũng mở mắt ra, nhưng lại ho ra toàn là máu.


      “Mạnh Tuần…” Mắt của Đồng Phi Phi dường như mất điểm nhìn, mơ màng đưa tay ra, Mạnh Tuần vội vã nắm lấy bàn tay . “Mạnh Tuần, đừng chết, em… em muốn… muốn chết.”


      “Được, được, chết, chúng ta đều chết!” Mạnh Tuần dám chạm vào bất cứ chỗ nào khác của Đồng Phi Phi, chỉ biết nắm lấy tay rồi quay đầu lại hét lớn: “Xe cấp cứu đâu? Xe cấp cứu đến chưa?”


      Đồng Phi Phi đột nhiên nắm lấy tay Mạnh Tuần chặt, Mạnh Tuần quay đầu lại, Đồng Phi Phi cách rất khó khăn: “Mạnh Tuần, em quan tâm… em quan tâm đến hạnh phúc của … Mạnh Tuần, em bảo vệ , người em muốn bảo vệ là , em mong … em mong hạnh phúc… Khụ khụ…”


      “Phi Phi!” Mạnh Tuần mở to mắt nhìn trân trân vào Đồng Phi Phi lúc này lại phun ra ngụm máu lớn, cái màu đỏ khắc nghiệt và tàn khốc đó bao phủ cả thế giới trước mắt .
      Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 08 – Phần 8 – Hoàn



      Chương 8: Người dưng còn, quãng đời còn lại ra sao? 8


      Đồng Phi Phi được đưa đến bệnh viện. Bị gãy xương sườn, phổi xuất huyết, thêm vào đó khi ngã xuống nước đầu bị va vào đá, nhiễm trùng vết thương bên ngoài nên dẫn đến bị viêm nhiễm, khi Mạnh Tuần ký tên giấy đồng ý cam kết phẫu thuật, tay vẫn còn run rẩy.


      “Tuần à, con mau thay quần áo ướt ra ! Thời gian phẫu thuật vẫn còn lúc nữa cơ mà!” Vừa rồi, khi Đồng Phi Phi bị đâm trúng mẹ Mạnh Tuần đứng ở cách đó xa, sau đó bà trở về nhà, lấy quần áo để thay cho Mạnh Tuần rồi vội vã đến bệnh viện.


      Mạnh Tuần lắc đầu, giọng khàn khàn thành tiếng: “Con ở đây đợi ấy.”


      “Tuần à…”


      “Mẹ, mẹ cứ để con đợi ở đây có được ?” Mạnh Tuần ngẩng lên, hai mắt hoe đỏ. Bà Mạnh nhìn thấy bộ dạng của con, chỉ biết thở dài, ôm mớ quần áo, ngồi xuống cùng với Mạnh Tuần.


      Suốt bốn tiếng đồng hồ, Đồng Phi Phi mới được y tá đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Cánh cửa vừa mở ra, Mạnh Tuần lao ngay về phía trước, nhưng vừa mới mở miệng nhận thấy mình quá sợ hãi đến mức nên lời, chỉ biết nắm lấy thanh sắt lạnh giá bên cạnh chiếc giường phẫu thuật, gương mặt lo lắng nhìn vị bác sĩ. Người bác sĩ : “Cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng bệnh nhân bị thương nặng, mất máu quá nhiều, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, cần phải theo dõi thêm nữa.”


      “Vậy… vậy tôi có thể ở bên ấy được ạ?”


      Vị bác sĩ lướt mắt nhìn Mạnh Tuần: “Nếu như muốn để ấy bị nhiễm trùng cứ mặc cả bộ quần áo này mà ở bên cạnh.”


      Mạnh Tuần sững người rồi lập tức định thần lại, như thể bị điện giật, nhanh chóng tránh xa khỏi bên giường của Đồng Phi Phi: “Tôi… tôi thay đồ!”


      “Ôi ôi, ở đây này!” Mẹ Mạnh Tuần vội vã túm lấy con trai, đưa ngay chiếc túi ni lông to trong tay ra. “Đồ mặc ngoài, đồ lót đều có đủ cả, còn có cả đồ để tắm nữa, con để y tá tìm cho con chỗ có thể tắm táp mà tắm cho sạch rồi hãy thay đồ!”


      Mạnh Tuần nhận lấy chiếc túi ni lông, gật đầu với mẹ, câu “cảm ơn” rồi vội vã chạy đến phòng của y tá. Bà Mạnh vẫn đứng nguyên ở đó, nhìn chằm chằm theo bóng dáng của con trai. bao nhiêu năm rồi con trai bà với bà hai từ đó rồi?


      Mạnh Tuần tắm rửa, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất, khi vừa bước đến cầu thang, bước lên lầu chỗ phòng bệnh của Đồng Phi Phi nghe thấy từ bên cạnh cẵ thang vang lên tiếng của bố : “Chẳng phải bà tống được đứa con này rồi hay sao? Tại sao nó vẫn còn quanh quẩn bên Mạnh Tuần thế?”


      “Tôi cũng biết tại sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này!” Giọng bà Mạnh có chút ấm ức. “Trước đây, ràng nó hứa với tôi là bám lấy Mạnh Tuần nữa. Lần này thằng Tuần và Kha Nhã Doanh đính hôn, nhìn bộ dạng của nó, tôi cũng nghĩ là nó từ bỏ rồi, đâu biết được là lại tự nhiên xảy ra chuyện như thế này. Nhưng mà hôm nay cũng may mà có nó, nếu người bị đâm chính là thằng Tuần…”


      “Nếu nó có ở đó xảy ra chuyện này đâu!” Ông Mạnh sốt ruột ngắt lời của bà Mạnh. “Bà nên để nó ở lại đây nữa! Tôi thấy nó mới thực là tai tinh đó, bà mệnh của nó khắc người khác quả sai…”


      “Rầm!” tiếng, Mạnh Tuần đẩy mạnh cánh cửa thoát hiểm ra, bà Mạnh kinh ngạc nhìn : “Tuần à, sao con lại nhanh như vậy…”


      ra chính là mẹ ép ấy rời xa con sao?” Trong mắt Mạnh Tuần ánh lên đau đớn và phẫn nộ. “Sao mẹ lại có thể ấy như vậy? Mẹ dựa vào cái gì mà ấy như vậy chứ!”


      “Im miệng!” Ông Mạnh lên tiếng trách Mạnh Tuần. “Sao mày lại dám với mẹ mày như vậy? Bà ấy cũng vì muốn tốt ày! Mày xem, mày vì đứa gieo rắc tai họa mà làm những chuyện vô lại như thế này sao?”


      “Chuyện vô lại ư?” Mạnh Tuần tức giận cười lớn: “Con làm điều gì vô lại sao? Có vô lại hơn việc khi đó bố ràng có vợ con rồi nhưng vẫn khiến người khác to bụng rồi cuối cùng vẫn bỏ ?”


      “Mày…” Ông Mạnh giận đến nỗi nắm chặt tay lại, định lao đến đánh Mạnh Tuần nhưng bị chặn lại.


      “Bố có tư cách đánh con!” Mạnh Tuần nắm lấy tay của bố rồi quay đầu lại nhìn mẹ, ràng từng câu, từng từ: “Mẹ, mẹ có còn nhớ hồi đó mẹ vì cái gì, hề sợ hãi xa lánh của người thân, bạn bè, kiên quyết sinh con ? Nếu lúc đó mẹ thực vì tình có lẽ mẹ cũng hiểu được, con thà chết chứ muốn mất ấy, mình sống thế gian này!”


      “Tuần à!” Bà Mạnh thất sắc ngạc nhiên. “Con linh tinh gì vậy? Con điên rồi sao?”


      “Điên sao? Nếu con như thế này con mới là kẻ điên!” Mạnh Tuần buông tay ông Mạnh ra, trong mắt ánh lên kiên trì và khẳng định. “Bố mẹ vốn hề biết Đồng Phi Phi có ý nghĩa như thế nào đối với con! Con biết tại sao mẹ lại có thể kết luận hoang đường rằng ấy khắc con như vậy, nhưng con có thể khẳng định với mẹ rằng ấy tuyệt đối phải kẻ gieo rắc tai họa, ấy chính là vị cứu tinh của con! Nếu phải là vì ấy con sớm chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi! Nếu mà mẹ thực muốn để con sống tốt đừng làm hại ấy!”


      Mạnh Tuần nhìn chằm chằm vào mẹ, câu cuối cùng: “Mẹ đừng có ý định tách chúng con ra nữa, cả đời này, trừ khi con chết, nếu con bao giờ buông ấy ra đâu!”


      Từ sau hôm đó Mạnh Tuần trở về nhà nữa. nhờ Paul mua hộ ít bánh mì và nước uống, dường như rời nửa bước, luôn túc trực bên cạnh Đồng Phi Phi. Đồng Phi Phi hôn mê suốt ba ngày ba đêm cũng túc trực ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là Hứa Nhiên nghe được tin bèn từ Mỹ bay về, lúc này mới cùng Paul cố ép Mạnh Tuần nằm xuống giường trống bên cạnh Đồng Phi Phi để ngủ chút.


      Mạnh Tuần chỉ ngủ đến tiếng đột nhiên giật mình tỉnh giấc mộng. Khi nhổm dậy giường người vốn vẫn ngồi túc trực bên cạnh Đồng Phi Phi là Hứa Nhiên cũng giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Cậu sao thế?”


      Mạnh Tuần để ý đến Hứa Nhiên mà lao đến bên cạnh Đồng Phi Phi, nhàng nắm lấy tay , gọi: “Phi Phi, Phi Phi!”


      “Cậu làm gì vậy?” Hứa Nhiên chau mày định đến kéo Mạnh Tuần ra nhưng tay vẫn chưa chạm đến người Mạnh Tuần thấy lông mi của Đồng Phi Phi chớp cái rồi từ từ mở mắt ra.


      “Mạnh… Tuần…” Phổi của Đồng Phi Phi đều bị thương nên thể cất thành tiếng, Hứa Nhiên dựa vào khẩu hình của mà đoán được hai từ này.


      “Là đây, ở ngay đây, Phi Phi, ở đây rồi!” Mạnh Tuần nắm lấy tay , giọng bị kích động đến mức run rẩy. “Phi Phi, em thế nào rồi? Có cảm thấy chỗ nào được khỏe ? Có thấy đau chỗ nào ?”


      Đồng Phi Phi còn sức để lắc đầu mà chỉ biết dùng ánh mắt dịu dàng, ấm áp an ủi Mạnh Tuần. Liền ba ngày ngủ, nghỉ, trong mắt của Mạnh Tuần vằn lên những tia đỏ, chiếc cằm râu mọc lởm chởm, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tiều tụy như thế này của . Ánh mắt của lướt qua gương mặt , đôi môi khó khăn lắm mới cử động được, Mạnh Tuần nhìn khẩu hình của rồi nhẩm theo từng câu, từng từ: “Mạnh Tuần, em xin lỗi…”


      Mạnh Tuần sững người, nắm lấy bàn tay của Đồng Phi Phi chặt như đóng băng, ánh mắt của đau đớn tới mức run run, gần như rơi lệ: “Phi Phi, đừng lời xin lỗi nữa! cho phép em được xin lỗi nữa! từng với em rồi mà, từ trước đến nay em chưa từng có lỗi với bất cứ ai!”


      Mạnh Tuần mắt hoe đỏ, cẩn thận thu từng ngón tay lại khiến cả bàn tay của Đồng Phi Phi nằm gọn trong lòng bàn tay rồi nghẹn ngào tiếp: “Phi Phi, đừng nghe mẹ linh tinh, em phải là khắc tinh gì cả, chưa bao giờ là khắc tinh. Em có biết là em cứu rất nhiều lần rồi ? Em có còn nhớ năm năm về trước, khi đưa em qua đêm với , cái đêm hôm đó buồn đến mức muốn hủy hoại bản thân, buông thả sa đọa rồi! Năm năm trước chúng ta gặp nhau, năm năm trước em từng cứu , em có biết hả?”


      Đồng Phi Phi nghe đến đây mắt khẽ nheo lại, Hứa Nhiên kinh ngạc sững người, người năm năm trước lại chính là Mạnh Tuần sao?!


      Mạnh Tuần dường như có vẻ hề chú ý đến ngạc nhiên từ hai người họ nên vẫn với vẻ khẳng định nhưng vô cùng ấm áp: “Lại còn lần trước, khi ở Nhật Bản, nếu có em kịp thời khuyên rời khỏi Sendai chắc chắn bị sóng biển cuốn , chết mà thấy xác rồi. Còn lần này, nếu phải là em bây giờ người nằm giường chính là . Thế nên em xem, tại sao em lại có thể là khắc tinh cơ chứ, ràng em là vị cứu tinh của . rồi, em chính là nữ thần may mắn của . Nếu em thực có chuyện gì làm sao có thể tiếp tục sống được đây? Phi Phi, hãy hứa với , nếu em thực muốn được hạnh phúc hãy tiếp tục sống tốt, ngoan ngoãn ở bên cạnh , được rời xa , càng được phép làm tổn thương chính mình, em có nghe thấy ?”


      Đồng Phi Phi thể gì, chỉ biết mím chặt môi, nhìn Mạnh Tuần nắm lấy tay rồi nhàng hôn lên đó. Luồng hơi ấm nóng mơn man mu bàn tay lạnh cóng của khiến run rẩy. Đôi mắt nóng ran lên, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thấm xuống chiếc gối trắng tinh.


      Hứa Nhiên đứng cách giường bệnh chỉ bước, nhìn ánh mặt trời sáng rọi từ ngoài cửa sổ vào, ánh sáng vàng óng bao phủ lên hai con người kia, dường như tách biệt tất cả mọi đau đớn và băng giá, chỉ còn lại ấm áp và ánh sáng rọi khắp thế giới của hai người.


      Mấy hôm Đồng Phi Phi hôn mê, Hạ Tiểu Quả bị giam ở phòng tạm giam. Thực ra hôm đó thực muốn đâm Mạnh Tuần, lùi lại định quay đầu xe nhưng ngờ Đồng Phi Phi lại vì lo lắng cho Mạnh Tuần mà đột nhiên lao đến, kết quả là vô tình đâm phải.


      Sau khi Đồng Phi Phi xảy ra chuyện, Hạ Tiểu Quả luôn thấy day dứt yên nên khi bố của Kha Nhã Doanh phẫn nộ gọi cảnh sát đến, cũng hề giải thích bất cứ điều gì, im lặng cùng cảnh sát đến phòng tạm giam.


      Kha Nhã Doanh khóc lóc cầu xin bố bảo lãnh cho Hạ Tiểu Quả ra ngoài nhưng ông Kha trái lại muốn xử lý công bằng. Thực tế, việc Hạ Tiểu Quả ăn cắp xe và gây tai nạn giao thông cho dù sau đó Đồng Phi Phi để Mạnh Tuần xin, rồi còn tìm cả chủ nhân của chiếc xe điện để ta truy cứu nữa nhưng Hạ Tiểu Quả vẫn bị giam ở phòng tạm giam mười lăm ngày mới được tha.


      Hạ Tiểu Quả bị giam ở phòng tạm giam, còn Kha Nhã Doanh bị bố mẹ nhốt ở nhà. ăn, ngủ, ba ngày sau, vì quá suy nhược nên bị ngất. Bà Kha đưa con nhập viện, sau khi tỉnh lại, vẫn ăn uống, chỉ dựa vào truyền dịch đạm để duy trì sống. còn cách nào khác, ông Kha phải gọi điện cho Hạ Tiểu Quả đến bệnh viện, ông chỉ đưa ra cầu đối với : “Để Nhã Doanh sống đợi đến ngày cậu trở thành họa sĩ.”


      Ba tháng sau, Hạ Tiểu Quả trở lại thành phố S, ở đây chính là nơi cuối cùng trong chuyến triển lãm tranh lưu động của , chính là ở gallery của Sở Nguyệt.


      Ngày cuối cùng của đợt triển lãm, Mạnh Tuần cùng Đồng Phi Phi đến gallery. Cuộc triển lãm tranh lưu động ba tháng khiến Hạ Tiểu Quả nổi tiếng trong nước, ít ống kính của giới truyền thông nhắm vào bức tranh của . Nằm ở ngay giữa phòng triển lãm lớn nhất, từ đỉnh bức tường đến sát đất, trong cả gian năm mét, trưng bày “Nắng mai”, tác phẩm chủ đề lần này của Hạ Tiểu Quả.


      Hạ Tiểu Quả gập chân, quỳ trước bức tranh khổ lớn. cầm chiếc nhẫn bạc trắng đưa trước mặt Kha Nhã Doanh: “Đây là dùng số tiền kiếm được từ bức tranh đầu tiên để mua đó, tuy rất nhưng nó thể tất cả tình và hy vọng của ! xin thề, cố gắng hết sức của mình để cho em có được cuộc sống hạnh phúc nhất! Doanh Doanh, em có đồng ý tin tưởng ở ?”


      Kha Nhã Doanh ngân ngấn nước mắt, gật đầu mạnh. đưa tay ra cho Hạ Tiểu Quả, nhìn người mà thương nhất đeo chiếc nhẫn xinh vào ngón tay áp út của . Tay run run, Hạ Tiểu Quả nắm chặt lấy tay , đứng lên, chiếc nhẫn sáng lạnh nhưng lòng bàn tay ấm áp vô cùng.


      Đồng Phi Phi khẽ mỉm cười, khẽ khàng dựa vào người Mạnh Tuần, ngón tay của , hai hôm trước cũng vừa được đeo chiếc nhẫn bạch kim.


      Ngày ra viện, Mạnh Tuần đưa đến thẳng nhà mình, đỡ ngồi xuống sofa rồi quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, kiểu dáng tương tự, còn kích thước khác nhau. nhìn kỹ hai chiếc nhẫn đó, mặt trong của chiếc nhẫn to hơn có khắc tỉ mỉ kiểu chữ hoa chữ “Phi Phi”, nhưng còn bên trong của chiếc nhẫn hơn lại hề khắc gì.


      ngạc nhiên nhìn Mạnh Tuần, Mạnh Tuần lấy chiếc nhẫn hơn ra, nắm lấy tay rồi dịu dàng : “Phi Phi, biết em bao giờ quên được Quân An, thế nên khắc tên của lên chiếc nhẫn của em. chỉ hy vọng em có thể cho phép được tiếp tục kéo dài tình mà Quân An dành cho em. Quân An, ấy dùng mạng sống của mình để bảo vệ em bình an cả đời, còn dùng toàn bộ tình của để che chở em, bảo vệ cho hạnh phúc của em suốt quãng đời còn lại.”


      Trước đây, từng ba lần bày tỏ tình cảm sâu đậm của mình với .


      Lần đầu tiên kéo ra khỏi tiếng ồn ào của dòng xe cộ, lạnh lùng tuyên bố chỉ đồng ý làm bạn hờ của , còn vẫn cố chấp với rằng: “Đồng Phi Phi, thích em, em có thể coi là giả nhưng đối với , thích em.”


      Lần thứ hai, trong giây phút ôm chặt lấy khi vụ động đất xảy ra, hề bận tâm đến việc mình máu chảy đầy mặt, vẫn muốn bảo vệ cho an toàn của . lại im lặng, nhưng vẫn thản nhiên với rằng: “Phi Phi, nếu chúng ta chỉ còn lại giây cuối cùng tâm nguyện duy nhất của chính là được ôm em chặt, ở bên cạnh em đến tận cùng của sống.”


      Lần thứ ba, cùng yên lặng ngồi bên bờ ranh giới giữa sống và cái chết, lòng như chết, chỉ nghĩ đến việc được chết vì tình với Quân An, nhưng lại với cách chân thành: “Phi Phi, nếu cái chết của Quân An khiến em đau đớn muốn sống nữa cái chết của em cũng khiến thể chịu được nỗi đau đớn ấy, em có biết ?”


      Lúc này nắm lấy tay , sau những lần bị tổn thương vì , vẫn kiên định nắm lấy tay , với rằng: “Phi Phi, chỉ hy vọng em có thể cho phép được tiếp tục kéo dài tình mà Quân An dành cho em.” thậm chí, ngay cả tên của mình cũng khắc lên lời thề của hai người, chỉ vì để có thể bình thản đón nhận.


      Nỗi đau đớn của , vết thương của , hoài niệm của thể dễ dàng quên , đều biết cả, là người hiểu hơn bất cứ ai nhưng vẫn dịu dàng lựa chọn bao dung, lựa chọn chấp nhận, chỉ vì muốn được đem đến cho hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.


      Đồng Phi Phi khe khẽ nép vào lòng Mạnh Tuần, để ôm lấy chặt, ngắm nhìn bức tranh lớn trước mặt.


      Bên màu trắng giống như thiên đường là lớp ánh nắng mai vàng nhạt, ấm áp, dịu dàng như ánh bình minh buổi sớm tràn ngập khắp thế giới trước mắt . Trong mơ hồ, dường như nhìn thấy nụ cười quen thuộc, dùng ánh mắt ấm áp lên mong muốn chân thành nhất.


      Tình như ánh nắng ban mai, hy vọng là vĩnh hằng.


      Phi Phi, mong em hạnh phúc!


      ~~End~~
      Gấu's thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :