Hoa hảo nguyệt viên - Phỉ Ngã Tư Tồn

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại cha nuôi. Có hôm, đột nhiên tôi nhớ ra, hỏi bảo mẫu: “Tại sao mấy ngày nay cha nuôi dẫn cháu ăn McDonal nữa rồi?” Bảo mẫu trả lời rất đơn giản: “Cha nuôi chết rồi!”

      Cha nuôi là người lợi hại như vậy, sao ông có thể chết được? Ông giống như hùng trong phim truyền hình, năm đó bố tôi từng kể cha nuôi ở lan can cầm gậy trúc đánh ngã bảy người, cha nuôi chỉ cần dùng hai tay để nổ súng, bố tôi lái xe đưa săn thỏ, mình cha nuôi dùng súng săn mỗi phát đều bắn vô cùng chính xác. Khi trở về, khoang sau của xe chất đầy gà rừng và thỏ, cả đám người ăn hết. Vậy mà ông ấy cũng có thể chết, tiếng động mà biến mất.

      Khi đó, tôi mới biết chuyện đáng sợ nhất thế giới là gì, ra là chết.

      Bố vẫn sốt cao. Bọn họ là ung thư máu, Âu Dương lại là máu bị bệnh.

      Vậy nhất định thể cứu được rồi! Tôi ôm hai tay lên mặt, cảm giác như mình sắp khóc đến nơi.

      Có bàn tay ấm áp vuốt vuốt tóc tôi, tôi cứ cho rằng chị Tiểu Dư quay lại. Tay của ấy rất ấm, vừa nhàng vừa dịu dàng giống như lông vũ, ấm áp lướt qua trán tôi. Lúc ngẩng đầu lên tôi mới thấy người phụ nữ xa lạ. Tôi cực kì kinh ngạc, người ta có mùi thơm dễ ngửi, phải mùi nước hoa. ấy và những người phụ nữ tôi từng biết giống nhau, thậm chí ngay cả tóc ấy cũng nhuộm, cứ đen như vậy, thẳng như vậy, tuỳ tiện buộc lên. Dáng vẻ của rất ôn hoà, : “Cháu nhất định là Tiểu Vĩ rồi?”

      “Mẹ……..” Tôi lẩm bẩm khẽ gọi tiếng. ấy nhất định là mẹ tôi, nếu như phải tôi nằm mơ, nhưng mỗi lần trong mơ mẹ đều có dáng vẻ như vậy, dịu dàng mà ấm áp…

      Thế nhưng ấy lại đỏ mặt, những người phụ nữ tôi biết đều chưa bao giờ đỏ mặt. Ngay cả chị Tiểu Dư cũng đỏ mặt, trừ phi bọn họ uống say. đỏ mặt bói: “ phải mẹ cháu!” Tôi cực kì khổ sở, nhưng mà ấy lại ngồi xổm xuống, cẩn thận buộc lại dây giày bị tuột ra cho tôi, rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi, : “Dáng chân giống hệt của Thừa Hạo.”

      Tên bố tôi là Triệu Thừa Hạo, nhưng từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào gọi ông như vậy, bọn họ chỉ gọi ông là “đại ca” mà thôi!

      Âu Dương vừa từ chỗ bác sĩ quay lại, ánh mắt sáng lên, tôi nghe thấy tiếng vừa mừng vừa sợ gọi: “Chị dâu!”

      Đầu tôi choáng váng, nước mắt lập tức trào ra. Âu Dương gọi ấy là chị dâu, ấy nhất định là mẹ tôi, nhất định là như vậy! Tôi muốn gọi ấy là “mẹ” tiếng to!

      ấy đặt tay lên đầu vai khẽ run của tôi, tôi nghe thấy ấy : “Âu Dương, đừng gọi linh tinh, trẻ con hiểu nhầm đấy!”

      Lòng tôi lập tức như bị trống rỗng, như đột nhiên từ thiên đường rơi xuống mặt đất, lục phủ ngũ tạng chỗ nào cũng đau. Tôi nghiêng đầu , ấy phải mẹ tôi, ấy biết tôi, ấy muốn làm mẹ tôi.

      Tôi vẫn cố sức nghiêng đầu, cho nước mắt chảy xuống nhưng nó lại nghe lời, đổ xuống như lũ cuốn.

      mất thể diện! Bố từng đàn ông chảy máy đổ lệ, tôi bảy tuổi rồi mà vẫn còn đừng đây khóc lóc, nước mắt đầy mặt.

      Nhưng mà mẹ tôi lại chịu nhận tôi.

      Tôi làm cách nào cũng ngăn được nước mắt của mình. ấy lấy khăn giấy ra lau giúp tôi, nhưng lại bị tôi lạnh mặt ngăn lại, tự mình lấy tay áo lau lung tung.

      Khoé miệng khẽ nhếch lên, : “ là giống Thừa Hạo!”

      Thừa Hạo, Thừa Hạo, gọi thân thiết như vậy, tự nhiên như vậy, như thể gọi hàng ngàn hàng vạn lần rồi, nhưng mà sao ấy lại muốn bố, lại quan tâm tôi? Nước mắt tôi chảy ra, tôi cắn chặt môi, cho mình khóc tiếp.

      Chị Tiểu Dư mua bánh hamburger và sữa tươi cho tôi quay về, nhìn thấy người phụ nữ này, lập tức toàn bộ đồ ăn trong tay rơi xuống sàn, sữa tươi văng đầy đất, nhưng mà chỉ kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia

      Tôi và chị Tiểu Dư giống nhau ở chỗ, đều vô cùng đau lòng.

      Bố tôi vẫn hôn mê bất tỉnh, bệnh tình ngày càng nguy kịch thêm. Âu Dương chạy đôn chạy đáo giữa công ty với bệnh viện, có quá nhiều việc, vừa phải quản lí công việc, vừa phải chăm sóc bố. Ngày nào người phụ nữ kia cũng đến, nhưng tôi để ý đến ta nữa. Người đến thăm bố có rất nhiều, giỏ hoa và trái cây chật cả nửa cái hành lang. chỉ có người làm việc dưới quyền của ông, còn có rất nhiều dì chú bác khác. Có chú có tính phô trương, khi đến kéo theo cả dãy xe nổi tiếng đến bệnh viện, các y tá bàn luận xôn xao, mọi người nhìn về phía chúng tôi chỉ chỉ chỏ chỏ.

      Tôi tức đến vỡ túi mật, trợn trắng hai mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy xã hội đen sao?”

      Kỷ tiểu thư rất dịu dàng khuyên tôi nên ăn chút, tôi nên so đo với y tá. Chị Tiểu Dư gọi người phụ nữ đó là “Kỷ tiểu thư”, tôi mới biết ta họ Kỷ. Chị Tiểu Dư rất khách sáo với ấy, ấy cũng rất khách sáo với chị Tiểu Dư. Phụ nữ quả loài động vật kì quái, chị Tiểu dư ràng là ghen tị với ấy muốn chết, vậy mà còn giả bộ mỉm cười đối tốt với ta.

      ta ở đây làm gì? ràng thích bố, quan tâm tôi, sao còn ngày ngày đến bệnh viện?

      Đó là vì bố sắp chết! Tôi nghĩ vậy, nước mắt lại có xu hướng muốn chảy xuống.

      Buối tối có ít người đên thăm bố hơn chút, bởi vì buổi tối là lúc bọn họ bận rộn buôn bán. Buối tối Âu Dương cũng đến, chị Tiểu dư cũng giúp tay, chỉ có Kỷ tiểu thư và tôi ở đây chăm sóc bố. Bố được ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, lúc tôi mơ màng sắp ngủ thiếp ghế sa lon, chợt nghe Kỷ tiểu thư ở phía xa : “Đừng quấy rầy làm Tiểu Vĩ tỉnh!”

      Tôi lập tức tỉnh táo, ấy nhàng đóng cửa lại, còn tôi từ ghế sa lon bò dậy, lặng lẽ mở cửa ra lần nữa, ghé mắt nhìn ra ngoài.

      Tôi biết nhất định ta có chuyện gì đó muốn giấu tôi!

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Tôi thấy vị Kỷ tiểu thư kia chuyện cùng người phụ nữ xinh đẹp khác. Người phụ nữ kia xinh đẹp, tôi từ bé đến lớn từng gặp qua vô số phụ nữ đẹp, nhưng mà đẹp như vậy là lần đầu tiên thấy. Ánh mắt của ấy vừa đen vừa sáng, giống như thạch đen đẹp nhất đời, dưới ánh đèn sáng lấp lánh. Những mỹ nữ kia đều như những con mèo, nhưng ấy lại giống con hồ ly, mặt hơi nhòn nhọn lại dài dài. ấy nhếch môi, trong nụ cười lộ ra vẻ khinh thường: “Kỷ Mỹ Vân, và đại ca ly hôn 10 năm rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn quay lại làm mẹ ghẻ của con tôi?”

      Lòng của tôi chìm xuống từng chút . Tôi ngờ mình được nghe cuộc đối thoại như vậy, tôi cũng ngờ nhìn được người như vậy.

      Đây nhất định phải là , tất cả nhất định là tôi nằm mơ.

      Tôi cắn ngón tay mạnh. Cắn vào thấy đau muốn chết, đau, vậy mà lại đau. Đau như vậy phải là nằm mơ.

      Giọng của Kỷ tiểu thư có thể coi là bình tĩnh: “ tệ, Tiểu Vĩ là con trai của . Nhưng mà ruồng bỏ nó nhiều năm như vậy, bây giờ mới trở về làm gì? Trong lòng tự !”

      ta cười lên xinh đẹp, nhưng từng câu từng chữ lại đáng sợ: “Tôi tất nhiên là muốn quay về! Chẳng may đại ca có mệnh hệ gì, tiền của chắc chắn tất cả là của Tiểu Vĩ rồi! Tôi muốn quay về bên Tiểu Vĩ, chính là muốn lấy lại tất cả!”

      Kỷ tiểu thư : “Thừa Hạo còn sờ sờ ra đó, đừng có đứng đây lăng nhăng.”

      Đúng! lăng nhăng, ta nhất định là lăng nhăng! Bố nhất định có chuyện gì, người phụ nữ xinh đẹp này chẳng có chút quan hệ gì với tôi hết! ta lăng nhăng! lăng nhăng!

      Mặt tôi nóng phừng phừng, máu toàn thân như dồn lên đại não, dường như phải hét lên.

      Người phụ nữ xinh đẹp kia lại cười to. Tiếng cười kia vừa nhọn vừa chói tai, tôi cố gắng nắm chặt tay nắm cửa khắc hoa, cố gắng phát ra thanh gì. ta cười chán chê mới dừng lại, trong giọng của ta lộ ra vui sướng đến đáng sợ: “Kỷ Mỹ Vân, đừng có tưởng mình là Quan giữa trưa nữa, tỉnh lại . Đừng bây giờ ta sắp chết, kể cả có sống lại nữa, tôi có đoạn băng video muốn đưa cho xem. đoán , sau khi xem xong có phải là nổi điên lên ?”

      Tôi thấy mặt Kỷ tiểu thư lập tức trắng bệch, trở nên tái nhợt. Giọng của như vang lên trong gian tĩnh lặng: “Là , ra là !”

      Trong mắt phụ nữ xinh đẹp kia loé lên thứ ánh sáng kì lạ, ta cười đến sáng chói: “ sai, năm đó chính là tôi tìm bốn người cưỡng dâm . Mười năm trước đại ca như nổi điên lên, cho người điều tra khắp nơi. Nhưng mà tuyệt đối nghĩ tới, đó phải là kẻ thù bên ngoài của , mà bốn người kia bị tôi mua chuộc, chẳng qua là nhằm vào mà thôi!” Da thịt mặt ta vặn vẹo, ta xinh đẹp! ta tuyệt đối xinh đẹp, ta vừa dữ tợn vừa đáng sợ: “Kỷ Mỹ Vân, cảm thấy có lỗi với , sợ nhìn thấy , cuối cùng các người cũng li hôn, liên lạc với nhau nữa. Qua nhiều năm như vậy, đều liều mạng quên, liều mạng liếm láp vết thương của chính mình, tôi thấy các người, là đáng thương! “

      Thân thể của Kỷ tiểu thư run lấy bẩy, tôi rất sợ ấy ngất , nhưng mà lại chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía cửa ra vào, dường như dùng hết toàn bộ sức lực, ra chữ: “Cút!”

      Người phụ nữ xinh đẹp kia giật mình, giọng của Kỷ tiểu thư hết sức trầm thấp, nhưng cũng rất ràng: “Tôi bảo cút , Vương Giai Oánh. Có tôi ở đây, đừng hòng tiếp cận và Tiểu Vĩ!”

      ra tên ta là Vương Giai Oánh, ra mẹ của tôi tên là Vương Giai Oánh. Nhưng mà tại sao tôi lại chẳng thấy chút quan tâm, tại sao tôi lại lo lắng cho Kỷ tiểu thư?

      Trong mắt Kỷ tiểu thư còn vương lệ, nhưng khí thế của lại rất lớn. giống như có thứ gì đó ủng hộ, uy phong vô cùng đáng sợ. Vương Giai Oánh bị ấy làm cho ngẩn ngưới, lát sau mới : “ ngại quá, tôi mạn phép , tôi muốn đưa Tiểu Vĩ . Nó là con trai ruột của tôi, ai dám ngăn cản .”

      Kỷ tiểu thư : “Bảy năm nay, với người đàn ông khác, có gia đình mới, ruồng rẫy thằng bé chút quan tâm. Bây giờ lại đột nhiên muốn dẫn nó , chẳng qua là vì tiền mà thôi!”

      Vương Giai Oánh cười lạnh: “Vậy sao chứ? Nó là do tôi sinh ra, tôi thích vứt bỏ, thích dẫn thôi!”

      Lập tức có mùi ngai ngái tràn ngập trong miệng tôi, có thứ gì đó ấm chảy xuống theo khoé miệng. Tôi lấy tay lau mới phát mình cắn rách cả môi, nhưng căn bản lại chẳng thấy đau chút nào.

      Kỷ tiểu thư cực kì giận dữ: “ căn bản xứng đáng làm mẹ!”

      Đúng vậy, ta xứng! ta xứng!

      Tôi nắm chặt tay thành quả đấm, muốn xông ra ngay lập tức, tát vào mặt người phụ nữ đó cái, sao ta có thể như vậy……. Sao ta có thể như vậy……. Mặc dù sinh mệnh của tôi là ta ban cho, nhưng sao ta có thể như vậy? ta căn bản coi tôi là con người, ta chỉ coi tôi là con bài, khi vô dụng vứt , lúc hữu dụng ăn vào.

      Sao ta có thể?!?

      Tôi khổ sở đến cực điểm, nản chí tới cực điểm. Tôi từng tưởng tượng ra mẹ mình trong mơ rất nhiều lần, tại sao lại như vậy, tại sao lại thành ra như vậy?

      Vương Giai Oánh cười lạnh: “Xem ra quyết tâm làm mẹ kế của con tôi, cứ ở đây mà mơ giấc mộng xuân thu . Tôi là mẹ của Tiểu Vĩ, đến lúc đó xem Tiểu Vĩ chọn ai, theo tôi hay là theo !”

      Tiểu Dư tỷ đột nhiên từ ngoài đầu đẩy cửa vào, Kỷ tiểu thư cùng tôi cũng nhất thời ngây ra.

      Tôi từ trước cho đến bây giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ của chị Tiểu Dư như vậy, hơi thở của chị ấy dồn dập, mắt nhìn chằm chằm vào Vương Gia Oánh. Chị ấy vừa mở miệng lập tức mắng chửi: “Vương Giai Oánh, con mẹ nó chứ, tao chửi mười tám đời tổ tông nhà mày! Tiểu Vĩ có người mẹ như mày, thà có còn hơn!

      Mày đừng tưởng đại ca ngu ngốc biết gì, vì Tiểu Vĩ, bỏ qua cho mày lần. Cái mạng chó của mày may mắn mới được tha từ quỷ môn quan về, dám ở đây mà ra vẻ hung ác cái quái gì? Mẹ của Tiểu Vĩ? Năm đó lúc mày gả cho cái tên họ Hoàng kia ở HongKong, sao mày mày là mẹ của Tiểu Vĩ? Tiểu Vĩ năm tuổi bị viêm phổi nằm bệnh viện, bác sĩ sắp thể cứu được, đại ca cho người gọi điện thoại cho mày. Mày thế mà thèm đến nhìn Tiểu Vĩ dù chỉ cái, nhất quyết phải hầu hạ gã họ Hoàng kia qua Giáng Sinh! Khi đó sao mày nhớ ra mày là mẹ Tiểu Vị? Sao mày dám nhận là mẹ của Tiểu Vĩ, bảy năm qua nó sống như thế nào, mày có biết ? Mày có biết thằng bé tù lúc ba tháng tuổi đến bảy tuổi bệnh bao nhiêu lần ? Uống bao nhiêu thuốc, bị châm cứu bao nhiêu lần ? Mày có biết ai dạy nó chữ đầu tiên ? Biết ai dạy nó nhận mặt chữ ? Mày có biết bảy năm qua đại ca phải vất vả khổ sở thế nào mới nuôi nó được như bây giờ ? Sao mày dám nhận là mẹ của Tiểu Vĩ?”

      hơi nhiều như vậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, Kỷ tiểu thư liền đưa tay ra, nắm chặt lấy tay . Chị Tiểu Dư cũng siết chặt tay ấy, bắt đầu gây , giống như sư tử nổi giận: “Chị dâu đừng sợ, có em ở đây, ta đừng hòng chiếm được bất kì thứ gì!” hét to:”Bay đâu! Đem ả đàn bà này đuổi ra ngoài, kẻo đại ca tỉnh dậy nhìn thấy ả lại tức giận!”

      Vương Giai Oánh lại bắt đầu điên cuồng: “Mày dám đuổi tao? Mày cứ chờ xem! Mày cứ chờ mà xem!” Người ngoài cửa lôi ta ra, tiếng la to của ta ngày càng xa, cuối cùng nghe thấy gì nữa. Lòng tôi cứ dần dầm chìm xuống, chìm xuống vực sâu đáy.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Tôi im lặng rơi lệ trong bóng tối, tôi chưa từng nghĩ rằng lại là như vậy. Mặc dù Âu Dương từng , cuộc sống là vở kịch rất tàn nhẫn, nhưng mà mẹ của tôi, sao có thể là loại người như vậy?

      Tôi lục đục quay về ghế sa lon, lấy chăn mỏng trùm lên đầu. Tôi ngừng chảy nước mắt, ta quan tâm đến tôi, qua nhiều năm như vậy, thế mà nghe bố sắp chết vội vàng chạy đến, muốn mang tôi .

      , ta phải là muốn đem tôi , mà là muốn mang tiền của bố .

      Nước mắt thấm ướt chăn, lạnh như băng dính mặt tôi. Lạnh như vậy, giống như tay của bố, chút ấm áp.

      Nếu như bố chết, tôi chết theo cũng được.

      Dù sao ở đời này cũng có ai quan tâm đến tôi, ngay cả mẹ tôi cũng căn bản là thèm quan tâm đến tôi.

      biết tôi khóc bao lâu, khóc đến mức kiệt sức mà thiếp .

      Lúc Kỷ tiểu thư bước vào, tôi vẫn còn tỉnh.

      lẳng lặng nhìn tôi trong bóng tối, cuối cùng tôi nghe thấy thở dài hơi, sau đó vào nhìn bố. Tôi im lặng lật người, đứng nhúc nhích trước giường của bố. tôi nghe thấy tiếng rất , gọi tên ông: “Thừa Hạo, Thừa Hạo, em cầu xin , xin . Em chưa từng cầu xin bất cứ chuyện gì, chỉ xin nhất định phải tỉnh lại. Vì Tiểu Vĩ, nhất định phải tỉnh lại, em cầu xin ……. ai có thể thay thế , em thể, Âu Dương thể, Tiểu Dư cũng thể. Vì thế nhất định phải tỉnh lại……..”

      ấy đứng ở đó lâu như vậy, lâu như vậy. Tôi nghĩ nhất định ấy khóc.

      Vào ngày thứ hai, mắt tôi sưng lên, tôi trầm mặc nhất từ trước đến nay.

      Nếu như bố chết, tôi chết theo cũng được.

      May mắn là ba ngày sau đó, cuối cùng bố cũng từ hôn mê tỉnh lại, ông thoát khỏi kiếp nạn này.

      Khi ông thấy Kỷ tiểu thư, ánh mắt ông chợt sáng ngời, giống như đột nhiên nhìn thấy trân bảo có hai thế gian.

      Tôi hiểu, bố phải là coi phụ nữ ra gì, mà là ông chỉ thực lòng người duy nhất mà thôi.

      Khi người lòng người dù cho toàn bộ người đẹp thế gian này ở trước mắt , cũng để trong lòng.

      Bố hồi phục rất nhanh, tôi nghĩ Kỷ tiểu thư cũng là phần nguyên nhân. Khi ông nhìn ấy, ánh mắt dịu dàng như vậy, lưu luyến như vậy. Chờ khi bố có thể ăn cái gì đó, mỗi ngày Kỷ tiểu thư đều nấu súp, cháo rang, vằn thắn, bún con,…

      Tay nghề của ấy rất tốt, làm gì cũng ăn rất ngon. Nhất là mấy món ăn gia đình, từ trước đến nay tôi ngờ cơm thôi mà cũng có thể ngon như vậy, rau cỏ đậu phụ ngon đến đòi mạng, thịt viên lại càng khỏi phải . Tôi bị ấy vỗ béo lên rất nhiều, tôi phàn nàn với bố: “Ban đầu ăn xong bố đưa con ăn vi cá, thực ra vẫn thua xa so với súp do Kỷ tiểu thư tự làm!”

      Bố tôi gật đầu tán thành: “Vi cá sao ngon bằng súp do người nấu được!”

      Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tình nhân trong miệng bố lại là người .

      Tôi nghĩ hai bố con chúng tôi xong rồi, khẩu vị bị Kỷ tiểu thư nuông chiều dạy hư.

      Lúc bố xuất viện là vào thu, chiếc xe chạy ngang qua, nghiền nát đất vàng óng ánh. Chúng tôi về nhà, Kỷ tiểu thư, Âu Dương, chị Tiểu Dư và còn cả tôi theo bố, trong nhà chưa từng có náo nhiệt như thế này. Ngay cả bảo mẫu cũng bận rộn phải làm thêm giờ, lát sau, bạn của Âu Dương cũng tới, bọn họ tính năm mới kết hôn.

      Âu Dương vui, nhìn như đứa trẻ, người xưa quả sai chuyện quả nhiên giống như lửa bén gỗ, bất trị.

      Tinh thần tôi vô cùng chán nản, mặc dù bố rốt cục cũng bình yên vô , nhưng là tôi bị thương trong lòng, tôi thể quay về như lúc đầu. Mẹ của tôi………… nghĩ đến mẹ, lòng tôi như cái động đáy, vô dụng, biết lấy cái gì mới có thể lấp đầy, khó chịu hơn cả chết.

      Chị Tiểu Du mình đứng ban công hút thuốc lá, tôi ra ngoài đứng cùng .

      Tôi cùng chị Tiểu Dư, là tội nghiệp người mà người tội nghiệp mình.

      Khí trời tốt, ánh chiều tà như vòng tròn ấm áp màu da cam, chậm rãi rơi xuống. Gió thổi to, đem toàn bộ mái tóc quăn màu cà phê của hất lên, ánh mắt nhìn về phương xa, bộ dạng tịch mịch.

      Tôi với chị Tiểu Dư: “Chị Tiểu Dư là người con tốt, chị nhất định gặp được người đàn ông tốt. Chị Tiểu Du : “Chị gặp người đàn ông tốt rồi.”

      Tôi hề lên tiếng nữa, phủi rơi tro thuốc lá, lẳng lặng : “Đáng tiếc lại thuộc vê người khác.”

      Tôi dám nữa, tôi sợ tôi cùng chị Tiểu Dư ôm đầu khóc rống.

      Đúng vậy, Kỷ tiểu thư rất tốt rất tốt, có lẽ ấy cùng bố kết hôn, có lẽ tương lai ấy còn có thể sinh con. Nhưng ấy phải là mẹ , ấy phải là mẹ ruột của tôi.

      Cái người tên Vương Giai Oánh đó, tôi quyết định là quen biết ta, càng biết ta có quan hệ gì với tôi.

      Tôi có mẹ ruột.

      Kể từ khi bố bị bệnh nặng, ông hiểu rất nhiều chuyện, ông đem rất nhiều buôn bán chấm dứt, ông tính “Rửa tay gác kiếm.”

      Tôi muốn ông cùng Kỷ tiểu thư kết hôn.

      Âu Dương sửa lại lời của tôi, tình huống của bọn họ phải gọi là tái hôn.

      Lễ Giáng Sinh năm nay cực kỳ náo nhiệt, “Hoa Hảo Nguyệt Viên” tổ chức party. Trong sàn nhảy đầy ấp người, ánh đèn vàng, trắng lập lèo, quần áo sang trọng, còn có mấy người lấy lông thú vào quần áo, trông rất tức cười. Khắp nơi tràn đầy tiếng cười vui vẻ, ai ai cũng hăng hái.

      Tôi nghĩ có nhiều người biết, bố hôm nay ký tên đem “Hoa Hảo Nguyệt Viên” bán cho công ty khác.

      Tôi chơi lát, thấy Kỷ tiểu thư, ra ngoài mới nhìn thấy ấy cùng bố đứng ngoài sân chuyện.

      Bọn họ đứng cách đó xa lắm, Kỷ tiểu thư : “ tốn nhiều công sức vào ‘Hoa Hảo Nguyệt Viên’ như vậy, cần gì ngay cả nó mà cũng bán .”

      Bố : “ có đoàn tụ sum vầy thực , cần nó nữa để làm gì.”

      ngọt ngào!

      Bọn họ hôn nhau, tôi từng nhìn thấy ti vi rất nhiều lần, nhưng ai giống như bọn họ hôn triền miên lại đẹp như vậy. Tay của bố vòng qua hông ấy, gương mặt ấy đỏ lên.

      Đôi môi gắn kết nhau, đây chính là tình .

      Trẻ con nên xem, tôi tự giác lên lầu.

      Bên dưới, party náo nhiệt, tôi vào phòng làm việc của bố, lặng yên ngồi ghế sa lon. bao lâu nữa, nơi này cũng thành phòng làm việc của người khác.

      Tôi từng ở chỗ này làm vua, ở chỗ này đợi bố, ở chỗ này cùng Âu Dương đùa giỡn.

      Tôi đột nhiên muốn khóc, gặp quỷ, tôi cũng phải là con , sao động tí là muốn khóc.

      Nhưng là lòng tôi đột nhiên mất thứ gì đó, tôi biết, đời này tôi có cách nào đem nó trở lại nữa.

      Ngay cả chị Tiểu Dư cũng rời khỏi thành phố này, tôi người đơn.

      Tôi cuộn mình ghế sa lon, lấy từ trong túi tiền ra vật, là cái khuyên tai tinh xảo.

      Nó hoặc là của Kỷ tiểu thư, hoặc là đồ của người phụ nữ nào đó, cũng có thể là của mẹ tôi.

      Mẹ ruột.

      Nghĩ tới hai chữ này, tim đau giống như là muốn đem tôi xé thành từng mảnh Tôi chưa từng trãi qua cảm giác đau đớn như vậy bao giờ. Tôi cũng chỉ là đứa trẻ, cũng biết mong muốn mình có được mẹ ruột. ra là tôi cũng giống như những đứa trẻ khác trong thế giới, cũng muốn có người mẹ ruột.

      Mẹ ruột.

      Nhưng mà tôi có mẹ ruột.

      Có tiếng bước chân truyền đến, tôi vội vàng đem khuyên tai nhét vào túi, quả nhiên là Kỷ tiểu thư, ấy mỉm cười hỏi tôi: “Sao lại trốn tới chỗ này?” có thanh ôn nhu lại dễ nghe, làm con của ấy nhất định hạnh phúc rất hạnh phúc.

      Tôi đột nhiên khóc.

      ấy ngồi chồm hổm xuống ôm lấy tôi, chần chờ : “Tiểu Vĩ —— có chuyện này, dì biết nên như thế nào nữa.”

      Tôi ai oán hỏi: “Dì là muốn kết hôn với bố sao?”

      ấy : “ ra . . . . . .” ấy hơi bất an nhìn tôi, mặt của đỏ lên. ấy lắp bắp: “Con đừng trách dì. . . . . . Tiểu Vĩ, dì vẫn luôn gạt con.”

      Tôi bỗng ngừng thở, : “Tiểu Vĩ, dì chính là mẹ của con, đối với con nhiều năm như vậy, mẹ phải là người mẹ tốt. Mẹ sinh con ra, nhưng mẹ và bố con li hôn, bỏ rơi con nhiều năm như vậy mà quan tâm, chăm sóc. Mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ phải là người mẹ tốt. Mẹ và bố con chuyện với nhau rồi, là mẹ kiên trì muốn cho con biết, Tiểu Vĩ, xin lỗi, con có thể tha thứ cho mẹ ?”

      Tôi nhìn , nhất định có thói quen dối, dối như vậy kém cỏi. Nhưng nếu như tôi nghe thấy qua đêm hôm đó chuyện với Vương Giai Oánh, tôi nhất định tin tưởng . , cho dù chỉ nghe như vậy thôi, tôi cũng quyết định tin tưởng nàng. Âu Dương , làm người quan trọng nhất là lúc cần tin tưởng nên tin tưởng. , ấy chỉ mà thôi, vì sao tôi lại thể tin ấy?

      ấy rưng rưng lại: “Tiểu Vĩ, con có thể tha thứ mẹ ?”

      Tôi giang hai cánh tay, ôm lấy ấy, tôi oa oa khóc lớn: “Mẹ, vì sao bây giờ mẹ mới chứ?”

      Mẹ ơi, vì sao mẹ mới ?

      Tôi chờ lâu như vậy, đợi nhiều năm như vậy, mới đợi đến lúc mẹ quay trở lại.

      Mẹ dùng sức ôm lấy ta, ngực của mẹ ấm áp vô cùng. Mẹ hôn trán của tôi, : “Con trai ngoan.” Nước mắt của mẹ rơi lã chã vào tóc của tôi, mẹ chẳng qua là càng ôm chặt lấy tôi.

      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng “Bùm! Bùm!”, nên trời màu đen sâu thẳm nổ tung với nhiều đóa pháo hoa phát sáng rực rỡ, tựa như huyết lệ, chói mắt.

      Ở “Hoa Hảo Nguyệt Viên” này, tôi ôm chặt mẹ của tôi.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :